Xoát --
Cái bóng dáng kia tung người nhảy một cái hạ xuống không xa trước mặt Diệp Thiên Dật, chậm rãi bước đi.
Diệp Thiên Dật không nhìn thấy dáng vẻ của hắn, thế nhưng nghe giọng của hắn cũng không lớn lắm, dường như đó là khoảng hai mươi bảy đến chừng ba mươi tổi.
“Những cảm xúc này, ngươi chán ghét không?”
Cái bóng dáng kia dường như dịch chuyển lóe lên rồi đến bên người Diệp Thiên Dật, hai tay để sau lưng hỏi một tiếng.
Diệp Thiên Dật liếc mắt nhìn hắn.
Hắn đeo mặt nạ.
“Sợ hãi, tuyệt vọng, sụp đổ... Ngươi không ghét sao?”
Diệp Thiên Dật hỏi ngược lại.
“Ta rất thích.”
Nói xong hắn chậm rãi giờ tay lên, trên hư không phát hình một cái thành trì bị giết hại, hình ảnh mọi người tuyệt vọng kêu khóc.
“Ngươi xem, một cảnh này không đẹp sao?”
Diệp Thiên Dật nói một câu: “Vậy ngươi thật đúng là quái thai.”
“Quái thai? Bọn họ cũng gọi bản tôn là Ác ma.”
“Ác ma, vậy quả thực... họ... rất coi trọng ngươi, tiền bối là ai?”
Sắc mặt của Diệp Thiên Dật cực kỳ khó coi, mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng nhỏ xuống.
Hắn một mực gắng gượng, chịu đựng những cảm giác này.
Nhịn không được một cái, thậm chí Diệp Thiên Dật có thể sẽ sản sinh mong muốn tự kết liễu chính mình.
Hắn không biết người này rốt cuộc mưu tính cái gì, Diệp Thiên Dật cảm thấy, hắn muốn biến mình thành một ác ma mang đến nỗi sợ hãi, tuyệt vọng cho thế giới.
Có lẽ hắn đã từng là Thần Chí Cao, có lẽ trước đây những cột ánh sáng truyền thừa đó chỉ là Vạn Cổ Chí Tôn, của Thần Tôn, bởi vì hắn đã từng là Thần Chí Cao, cho nên ở chỗ này lời hắn nói có trọng lượng nhất!
Có thể sau hắn còn rất nhiều Thần Chí Cao cũng có năng lực giống hắn lấy hồn thể tồn tại, chẳng qua là nói, cái mảnh đất trước mắt này là địa bàn của hắn.
Nhìn như hắn rất mạnh, nhưng có khả năng cũng không phải mạnh nhất ở đây, thậm chí nói không chừng lúc còn sống vẫn là Thần Chí Cao này lót đáy cũng nên.
“Bản tôn là ai... Chờ ngươi sống sót rồi hãy nói.”
Đột nhiên trong lúc đó, nội tâm Diệp Thiên Dật giống như bị một lực lượng không cách nào tưởng tượng nổi tràn vào.
Các loại cảm xúc tiêu cực, tan vỡ, tuyệt vọng, bất lực vân... vân tràn vào trong nội tâm của Diệp Thiên Dật.
Hắn không hiểu những cảm xúc này là từ đâu mà đến, thế nhưng hắn thật sự rất tuyệt vọng, rất khó chịu.
“Ách--”
Diệp Thiên Dật quỳ trên nền đất, hai tay một lần nữa gắt gao bóp ở trong bùn đất, dùng sức dùng sức... lại dùng sức!
Mồ hôi nhỏ xuống, hai tròng mắt càng ngày càng đỏ.
Muốn chết.
Muốn chết!
Muốn chết rồi!
Diệp Thiên Dật giơ tay phải lên cầm lấy, điên cuồng dùng sức nắm lấy máu thịt của chính mình, dùng sức rồi lại dùng sức...
Người đàn ông kia đứng ở đó, vô cùng lạnh nhạt nhìn Diệp Thiên Dật.
“Nếu không thì ngươi cho rằng vì sao nhiều người tới nơi này như vậy cũng chỉ có mấy người còn sống rời đi, quả thật là có không ít người đột phá được gần trăm vạn vong hồn và vẫn còn sống, nhưng bọn họ đều ngã xuống tại đây.”
“Chỉ tiếc... Bốn người kia đều kém một chút chút, vậy còn ngươi có đủ tư cách hay không?”
Hắn lầm bầm lầu bầu một tiếng.
Mà Diệp Thiên Dật căn bản không nghe được, hắn chỉ có thể nghe được âm thanh thình thịch thình thịch cuồng loạn của tim mình.
“Diệp Thiên Dật... Sống mệt mỏi như vậy không cần sống nữa có được không, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này, đi một nơi không có ai có thể giết ngươi, không ai có thể hại ngươi, chỗ mà không buồn không lo có được không...”
Trong đầu Diệp Thiên Dật vang lên giọng của Bạch Hàn Tuyết.
“Diệp Thiên Dật... Ta sống mệt mỏi quá, ta không muốn tu luyện, ta không muốn mệt mỏi như vậy nữa, ta muốn ngủ, ngươi đi cùng ta có được không, chúng ta cùng nhau đi tới một nơi thoải mái.”
“Diệp Thiên Dật, ngươi không mệt mỏi sao, ngươi bây giờ không khó chịu sao, tay lại dùng lực một chút, lại đi lên một chút, đúng... Lại dùng lực, cứ như vậy ngươi sẽ được giải thoát rồi, cũng sẽ không khó chịu như vậy nữa, chúng ta có thể sinh sống không buồn không lo rồi.”
“Diệp Thiên Dật, ngươi vô tình giết nhiều người như vậy, vừa nãy cô bé kia bất lực nhìn ngươi như thế, ngươi giết tất cả người thân của nàng, ngươi không áy náy sao, một chút áy náy cũng không có sao, ngươi không muốn chuộc tội hay sao?”
“Ngươi cưỡng hiếp qua nhiều cô gái như vậy, các nàng lại có bao nhiêu người khóc vì ngươi, có bao nhiêu người mất hết danh dự vì ngươi, ngươi thật sự không có chút nào đồng cảm với các nàng sao, ngẫm lại những việc làm của ngươi đi...”
“...”
Vô số giọng nói không ngừng quanh quẩn ở bên tai Diệp Thiên Dật.
“Được... Được.”
Diệp Thiên Dật vô thức nỉ non, chậm rãi giơ tay lên đặt ở vị trí trái tim mình.
“Đúng vậy, dùng sức một chút, tập trung tất cả sức mạnh ở tay phải, sau đó người sẽ được giải thoát rồi...”
Diệp Thiên Dật chậm rãi ngưng tụ linh lực.
“Không... Không được, không được!”
Diệp Thiên Dật lại nỉ non một tiếng.
“Vì sao không tiếp tục sống...”
Giọng của Diệp Thiên Dật vào giờ phút này vô cùng bình tĩnh.
Người kia cau mày.
“Ồ??”
Nói thật đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có một người đến lúc này vậy mà có thể đột nhiên bình tĩnh trở lại.
“Giết những người đó, bọn họ lại không phải là thật... người trước đây ô nhục những nữ hài tử đó... lại không phải là ta... Các nàng bây giờ, ta sẽ chịu trách nhiệm đối với các nàng, hơn nữa... Tại sao phải chết, chết rồi thì có thể giải thoát sao?”
Diệp Thiên Dật chậm rãi run run rẩy rẩy đứng lên.
“Nếu như chết rồi...”
Diệp Thiên Dật ngẩng đầu.
“Chết tiệt, làm sao còn ngủ chung được với các nàng nữa hả! Hừ --”
Diệp Thiên Dật tức giận rít gào một tiếng.
Một cổ lực lượng kinh khủng bị Diệp Thiên Dật tránh thoát.
Người kia:???
Đây là... Đây chính là nguyên nhân người này có lòng tin mạnh mẽ như vậy, đây là chấp niệm của hắn???
Lợi hại!
Lợi hại.
“Phù, phù --”
Diệp Thiên Dật thở phì phò, mồ hôi không ngừng nhỏ giọt.
“Tốt lắm, ngươi là người thứ nhất trong năm người nhanh như vậy có thể tranh thoát được nó.”
“Chỉ có thế thôi sao?”
Diệp Thiên Dật lau mồ hôi cười một tiếng.
Thoải mái rồi!
Hiện tại cả người vô cùng thoải mái.
Người kia chậm rãi bước đi: “Mấy năm nay tổng cộng có đại khái gần triệu người lục tục đi tới nơi này, hơn chín phần đã chết ở dưới vong hồn, còn lại một phần không đến mười vạn người, bọ họ đi đến vị trí này, một trăm ngàn người này có năm phần mười chết ở trên dường, còn dư lại năm phần gặp được bản tôn.”
Nói xong hắn vung tay lên, một vị trí đột nhiên bị thắp sáng, ở chỗ đó xương trắng đếm không hết, có khi là quỳ ở nơi đó, khom lưng, đầu cắm xuống đất, có khi là nằm, mà bọn họ hoặc là xương sọ gãy hoặc là đầu khớp xương ngực gãy.
Diệp Thiên Dật cau mày.
Nghe những lời này của hắn, hình như hắn thật sự là lão đại ở nơi này, sau lưng của hắn giống như không còn người nào nữa rồi.
Sau khi đột phá vòng vây đánh của vong hồn, có gần năm phần mười trong mười vạn người, nam vạn người bọn họ thậm chí còn chưa thấy hắn, đã bị chết ở phía trước!
Mà phía trước có cái gì.
Là cái loại cảm xúc tiêu cực tan vỡ, tuyệt vọng khi lần đầu tiên tràn vào, khả năng bọn họ đã không chịu nổi mà tự sát.
Những xương trắng này, chính là những người đã từng đi đến đây, bọn họ không chịu đựng được loại tuyệt vọng muốn tự sát này!
Nhưng mà thật sự rất đáng sợ, thậm chí Diệp Thiên Dật cũng có loại ý niệm này, thế nhưng ý chí của Diệp Thiên Dật đúng là cực kỳ lợi hại.
“Nơi này là phần cuối rồi?”
Diệp Thiên Dật hỏi.