Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1602 - Chương 1597: Tu La

Chương 1597: Tu La
Chương 1597: Tu La

Người kia vẫn chưa trả lời vấn đề của Diệp Thiên Dật, mà là tiếp tục thong thả bước đi, chậm rãi nói: “Còn dư lại chừng năm vạn người gặp được bản tôn, bọ họ có thể thấy được bản tôn đã là cực kỳ khá rồi, thế nhưng vẫn như cũ chết đi, cũng chỉ có bốn người không tự sát mà ngươi là người thứ năm còn sống.”

Diệp Thiên Dật nhìn hắn, cũng không có nói nhiều.

Thật sự mà nói là rất đáng sợ.

Tuy là khả năng loại chuyện như vậy không có nguy hiểm trực tiếp như khi ngươi gặp phải một ít cường giả cảnh giới cao, nhưng hắn nói cũng là sự thật.

Khả năng hơn mấy trăm ngàn năm qua, gần một triệu người đã tới nơi đây, đoán chừng mấy vạn năm trước là tới nhiều người nhất, vạn năm gần đây sẽ không có bao nhiêu người dám đến, bởi vì hung danh nơi này đã hoàn toàn lan ra ngoài.

Một triệu người thì có chín phần chính là chết ở dưới tay vong hồn, Diệp Thiên Dật cảm thấy cũng hợp tình hợp lý, xác thực vô cùng kinh khủng, mười vạn người có khả năng một mình đơn đả độc đấu với cái loại số lượng vong hồn này, người nào không phải nhân vật cực kỳ khủng bố, nhất định là thiên tài như kiểu Diệp Thiên Dật, hoặc là nổi tiếng Thiên Bảng!

Sau đó gần mười vạn thiên tài này, bọn họ thông qua thử thách, lại chết dưới sự suy sụp tinh thần tuyệt vọng này, chỉ có bốn người, bây giờ bao gồm cả Diệp Thiên Dật là năm người còn sống.

Ngươi tưởng tượng một chút, nhìn giống như chết hơn chín trăm ngàn người dưới tay vong hồn, ở chỗ này chỉ chết mười vạn người! Thế nhưng chất lượng mười vạn người chết nơi đây sao có thể so sánh với chín trăm ngàn người kia được.

“Cho nên hiện tại thông qua thử thách, có thể còn sống đi ra ngoài phải không?”

“Không phải.”

Diệp Thiên Dật nhướng mày.

Vẫn chưa xong?

“Bởi vì ngươi là người làm cho bản tôn cảm thấy thích hợp nhất trong năm người.”

“Thích hợp cái gì?”

“Tiếp nhận truyền thừa của bản tôn!”

Diệp Thiên Dật nhướng mày.

“Ta không muốn.”

“Vậy cũng không phải do ngươi quyết định.”

Nói xong, hắn lóe lên đến trước mặt Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật theo bản năng phản ứng định dùng Thẻ Thái Cổ Thần Vương, thế nhưng...

“Ngươi rất thích hợp với truyền thừa của Bản tôn, Bản tôn có thể chịu trách nhiệm nói cho ngươi biết, sức mạnh ngươi đạt được là sức mạnh mạnh nhất trong thiên hạ, không ai sánh bằng!”

Không sai, khi thời điểm Diệp Thiên Dật nghe được câu này, hắn do dự.

Không phải...

Việc này... Khiến hắn khá lúng túng.

Sức mạnh mạnh nhất trong thiên hạ, thật hay là giả đây.

Hắn vươn tay, ngón trỏ điểm lên ấn đường Diệp Thiên Dật, một luồng khí màu đen tràn vào ấn đường của Diệp Thiên Dật.

Các loại cảm giác này lại tới nữa!

Là cái cảm giác tuyệt vọng, tan vỡ!

Nhưng lúc trước Diệp Thiên Dật đã trải qua những thứ này, hắn chịu đựng được cho nên bây giờ loại cảm giác này, hắn đủ khả năng chịu được.

Đây rốt cuộc là sức mạnh gì, sức mạnh gì sẽ có cảm giác này.

Tiếp đó tên người kia lui về phía sau.

Cả người Diệp Thiên Dật bị một màu đen bọc lại, sắc mặt hắn rất khó coi, nhìn ra được tiếp thu luồng sức mạnh này cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

“Như vậy, bản tôn cũng coi như đã tìm được một người thích hợp, so với bốn người trước đó, hắn vẫn là thích hợp hơn.”

Thực ra từ một màn ở cái trấn nhỏ kia. hắn đã biết, Diệp Thiên Dật là người thích hợp nhất trong năm người rồi, còn lại chính là chờ xem hắn đến cùng có thể sống sót hay không!

Mà Diệp Thiên Dật còn sống, hơn nữa bản thân hắn sinh ra ý tưởng muốn truyền thừa cho Diệp Thiên Dật, cho nên không có gì để do dự, thời gian cũng quá lâu rồi, chắc hẳn bây giờ đại lục gần như cũng sắp quên mất sự tồn tại của hắn...

Cứ như vậy năm ngày trôi qua.

Cảnh giới của Diệp Thiên Dật một đường tăng lên, cảnh giới của hắn nhảy lên tới Thần Quân cảnh thập giai mới dừng lại!

Mà vào giờ phút này bên ngoài... có chút rối loạn.

Bởi vì Diệp Thiên Dật đi vào đã tám ngày rồi!

Theo như lệ thường mà nói, nếu như bảy ngày còn không có đi ra, chắc là đã chết ở bên trong.

Còn tại sao lại nói như vậy.

Bởi vì lúc trước bốn người còn sống đi ra, thời gian các nàng ở trong đó lâu nhất chính là bảy ngày!

“Diệp Thiên Dật này, không phải là bất khả chiến bại sao, chẳng lẽ lại tự tìm đường chết?”

Tần Hạo cũng đang ý chú tới chuyện này, hắn nghe được tin tức kia, thì vô cùng vui vẻ.

Người khác giết không chết hắn, thế nhưng Chúng Thần Ma Địa này thì không xác định nha.

“Haiiii...”

Y Hạo Thiên cũng thở dài một hơi.

“Tám ngày rồi, bên kia cũng không có truyền đến tin tức Diệp Thiên Dật đi ra, sợ rằng dữ nhiều lành ít.”

“Ta luôn cảm thấy một người như vậy bỏ mạng ở loại địa phương này có chút... không nên.”

Y Nhân Tuyết nhẹ giọng nói.

Một người như vậy, hắn là loại người có dã tâm, là loại cho dù chết chắc cũng là chết đứng, mà không phải cái loại trong một trận rèn luyện này cứ như vậy chết đi ở một nơi không muốn người biết.

“Đúng vậy, tên nhóc này là thiên tài lẽ ra có thể nhìn thấy đỉnh cao của đại lục, cứ như vậy chết ở nơi đó, có chút đáng tiếc, nhưng mà còn chưa ai nói chính xác đâu... Tám ngày rồi, chắc là còn có thể chờ thêm một chút nữa, nếu như thời gian lại lâu một chút, e rằng...”

Mà nhóm hậu cung của Diệp Thiên Dật rất yên lặng.

Tâm trạng mọi người không phải đều rất tốt, không ai nói chuyện phiếm, nhiều nhất chính là tìm người khác trò chuyện riêng một chút, nói một chút cảm giác không thoải mái trong lòng hiện tại.

“Sư tôn, tám ngày rồi... Diệp Thiên Dật có thể xảy ra chuyện hay không”

Giang Khuynh Nguyệt rót một chén trà cho Yêu Hậu lo lắng dò hỏi.

“Khó mà nói, ở nơi đó, thời gian cũng không phải tiêu chuẩn kiểm tra sống hay chết.”

Bởi vì Yêu Hậu từng trải qua, nếu như mọi người đều trải qua giống nhau, như vậy thì chẳng hạn như gần trăm vạn vong hồn kia, thời gian giết chết bọn họ chính là không thể cố định, sau khi giết thời gian nghỉ ngơi cũng không cố định, cho nên cũng không thể nói bảy ngày không đi ra là đã chết.

Thế nhưng...

Dựa theo năng lực của Diệp Thiên Dật, hắn lẽ ra phải đi ra rất nhanh.

Nàng cũng không thể xác định.

Khá nhiều các cô gái của Diệp Thiên Dật cũng liên hệ Giang Khuynh Nguyệt, nhờ Giang Khuynh Nguyệt hỏi Yêu Hậu một chút, dù sao Yêu Hậu từng trải qua chỗ đó, các nàng biết Yêu Hậu không thể nói cái gì, nhưng mà các nàng muốn nghe một chút quan điểm Yêu Hậu đưa ra, có thể có giá trị tham khảo hơn.

Thái độ của Yêu Hậu chính là... đợi.

“...”

Trên người Diệp Thiên Dật bùng nổ luồng hào quang màu đen phi thường đáng sợ kia, loại này khá giống lúc thả ra sức mạnh Tà Đế, nhưng lại tuyệt đối không giống nhau!

Quang mang chậm rãi tán đi, Diệp Thiên Dật thời dài nhẹ nhõm mở mắt.

Lúc Diệp Thiên Dật mở mắt, ánh mắt của hắn hoàn toàn như một người khác!

Cái ánh mắt này, băng lãnh, vô tình, đáng sợ, sắc bén! Chỉ liếc mắt nhìn đã khiến người ta như rơi vào hầm băng cùng vực sâu.

Nhưng cũng chỉ là thoáng qua rồi biến mất, ngay sau đó Diệp Thiên Dật biến thành ánh mắt của mình.

“Tu La.”

Diệp Thiên Dật ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Hắn lấy được sức mạnh Tu La!

Liên quan tới Tu La, Diệp Thiên Dật thật tình không có nhận thức gì, hắn biết thời đại Chúng Thần hình như có một thần Tu La, lúc đó hắn còn lừa gạt Lý Thiên Thu, những kẻ ác đại lục đó rằng hắn là thần Tu La đầu thai.

Không ngờ, tạo hóa trêu ngươi, mẹ kiếp! Hắn bây giờ chiếm được truyền thừa của thần Tu La thật rồi.

“Thần Tu La??”

Nam nhân khinh thường cười một tiếng.

Diệp Thiên Dật cau mày.

“Lẽ nào không phải??”

“Tu La chính là Tu La, thần không xứng để được nhắc cùng danh hiệu Tu La này.”

Diệp Thiên Dật: “...”

Bình Luận (0)
Comment