Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1604 - Chương 1599: Trở Thành Tu La

Chương 1599: Trở thành Tu La
Chương 1599: Trở thành Tu La

Không phải chứ….

Diệp Thiên Dật hoảng hốt.

Cái tên Tu La này, chắc chắc không phải kẻ tốt lành gì.

“Ngươi nói rằng thứ sức mạnh mà ta được truyền thừa này, rồi sẽ có một ngày có thể khiến ta trở thành một cỗ máy giết người không có lí trí ư?”

Diệp Thiên Dật cau mày hỏi.

“Không phải là có thể, mà là chắc chắn.”

Diệp Thiên Dật: “???”

Gì chứ?

“Đúng vậy, là chắc chắn.”

“Cái đm…”

Thiếu chút nữa thôi là Diệp Thiên Dật cho hắn một đấm. Nhưng bản thân đột nhiên lại nhận ra, thứ nhất là rất có thể hắn đánh không lại, thứ hai là kẻ kia tồn tại ở dạng linh hồn, không đánh được.

Tên đàn ông kia nói, hắn đã biến thành Tu La, bị ý thức của Tu La không chế, sau đó hắn bắt đầu tàn sát cả thế giới. Đến cuối cùng hắn khôi phục lại được một chút ý thức thì mới dừng tay, tự tay kết thúc cuộc đời mình!

Mà Diệp Thiên Dật hắn chắc chắn phải trở thành như thế ư?

Hắn không thể chấp nhận điều này được.

Không đúng!

Hẳn là không có chuyện gì đâu, hắn có hệ thống cơ mà? Nếu như hệ thống có thể giúp hắn thì sao?

“Ting… anh đẹp trai hãy chú ý, nếu như thật sự là sức mạnh của Tu La thì nó đã vượt khỏi phạm vi năng lực của hệ thống ta đây rồi.”

Diệp Thiên Dật:???

“Ngươi cmn hại ta rồi.”

Diệp Thiên Dật tức giận nhìn chằm chằm vào hắn.

“Có lẽ nó giúp ngươi có một cuộc sống thú vị hơn đó? Một sức mạnh không có giới hạn chăng?”

“Có lẽ cái cmn, ngươi chết như nào chẳng lẽ ngươi không biết hả? Vậy ta phải làm sao đây?”

“Tìm hiểu đi.”

Tâm trạng của hắn không hề thay đổi bởi những lời mắng chửi từ Diệp Thiên Dật.

“Ta…”

Diệp Thiên Dật tức đến nỗi không nói ra được câu nào.

“Lẽ nào ngươi không muốn dẫm nát hư không, trở thành chúa tể của cả một vũ trụ hay sao? Lẽ nào ngươi chấp nhận sống mãi ở đại lúc Cửu Châu, chỉ trở thành một bá chủ của đại lục Cửu Châu thôi ư?”

“Vì sao không thể như vậy chứ? Ta không có tham vọng lớn như vậy! Ta chỉ mong có thể cùng người mình yêu đi hết quãng đời này là được rồi.”

Diệp Thiên Dật nói.

“Vậy nếu như bi kịch mười chín vạn năm trước ở thời đại Chúng Thần lại tái diễn thêm một lần nữa thì sao?”

Hắn nhìn Diệp Thiên Dật hỏi.

Diệp Thiên Dật im lặng.

“Ngươi có đủ sức mạnh để chống lại các vị Thần có khả năng dẫm nát hư không sao? Lẽ nào ngươi định trơ mắt lên mình người yêu mình chết hay ôm nàng cùng chết?”

Diệp Thiên Dật không nói gì.

“Ngươi không chọc người ta nhưng người ta vẫn cứ muốn tiêu diệt ngươi, không phải sao?”

Một lúc lâu sau, Diệp Thiên Dật ngẩng đầu nhìn hắn.

“Tại sao lại phải là ta chứ?”

Tên đàn ông kia nhảy từ tảng đá xuống, chầm chầm bước tới.

“Thứ nhất, ngươi có tiềm lực. Thứ hai, trong năm người còn sống sót, ý chí của ngươi mạnh nhất, thậm chí ngươi còn có khả năng chống lại nỗi tuyệt vọng và ý thức giết chóc mà Tu La đem đến. Thứ ba, ta nghĩ rằng ngươi là người phù hợp.”

Diệp Thiên Dật thở dài một hơi.

“Nhưng ta không biết mình phải làm gì cả.”

Tu La thản nhiên nói: “Ta cũng không biết, cho nên mới bắt ngươi đi tìm hiểu đó. Con đường thất bại mà bản tôn đã đi qua là một con đường giết chóc. Giết chóc làm mờ tâm trí của bản tôn, vậy nên bản tôn chỉ có thể nói với ngươi rằng, giết chóc đại diện cho Tu La, nhưng Tu La không phải là giết chóc, cũng không phải là vô tình!”

“Vậy nó sẽ là cái gì đây?”

“Không biết được, thực ra... mấy chục năm trước cũng có một kẻ rất phù hợp, đáng tiếc là hắn lại từ chối!”

Diệp Thiên Dật biết, mấy chục năm trước, đáng ra phải là kẻ Vô Danh kia.

“Bởi vì hắn từ chối nên bản tôn mới thả hắn đi. Nhưng lần thứ hai gặp được người phù hợp thì chắc chắn bản tôn sẽ không để hắn đi đâu.”

Diệp Thiên Dật thở dài, sau đó nhìn hắn.

“Vậy ngươi dùng cách nào để đạt được sức mạnh Tu La vậy?”

Tu La nói: “Không phải là đạt được sức mạnh Tu La, mà trở thành Tu La. Có đôi khi giác ngộ chỉ trong một phút chốc, thành Thần cũng là trong một phút chốc, trở thành Tu La cũng vậy.”

“Chỉ như vậy thôi? Xảy ra chuyện gì nữa?”

Ánh mắt Tu La nhìn về phía xa xa.

“Bọn họ… giết chết thứ tình cảm chân thành nhất của cuộc đời ta.”

Diệp Thiên Dật không nói gì cả.

“Vậy là ngươi bị sự thù hận che mờ hai mắt nên mới rơi vào đạo Tu La ư?”

“Tu La không phải đạo, Tu La là Tu La.”

Diệp Thiên Dật hơi suy tư.

Rất nhiều người gặp phải loại chuyện như vậy có lẽ đều sẽ nhập ma, nhưng hắn lại trở thành Tu La, rốt cuộc đây là thứ tâm trạng như nào vậy.

“Ngươi có biết vì sao bản tôn thấy kẻ trước ngươi thích hợp để trở thành Tu La không?”

Diệp Thiên Dật lắc đầu.

“Bởi vì… hắn là một kẻ giống hệt bản tôn.”

“Là người như nào vậy?”

“Là một kẻ chỉ nguyện trung thành với duy nhất một người, vì người mình yêu, hắn có thể chết hay làm bất cứ việc gì. Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ hắn lại là kẻ không phù hợp nhất, cũng may là bản tôn không để hắn truyền thừa ý thức Tu La. Bởi vì… hắn giống như bản tôn, cuối cùng cũng đi vào con đường ấy, cũng thất bại, không phải sao?”

Tu La nhìn Diệp Thiên Dật, nói.

Diệp Thiên Dật không nói gì.

“Nhưng mà ngươi… lại có thể vì một đám đàn bà con gái mà ý thức có thể mạnh lên đến mức này. Một kẻ háo sắc ngươi, hoàn toàn trái ngược với bản tôn và hắn… Vậy nên, bản tôn chấp nhận đánh cược, đánh cược rằng con người ngươi sau khi trở thành Tu La liệu có thể khống chế được bản chất Tu La không?”

Diệp Thiên Dật: “…”

“Một lòng một dạ với háo sắc là tiêu chuẩn để ngươi phán đoán một người có thể truyền thừa sức mạnh Tu La hay không hả?”

“Không. Thứ nhất, ngươi đã đáp ứng được yêu cầu của ta. Thứ hai, theo sự tìm hiểu về Tu La của bản tôn, bản tôn thấy rằng Tu La có liên quan đến tình cảm. Vô tình cũng được, cắt đứt tìm cảm cũng tốt, nhiều tình cảm cũng chẳng sao, tất cả đều có thể thử xem sao.”

Lòng dạ Diệp Thiên Dật rối bời.

“Ta biết rồi, ta sẽ tìm hiểu. Vậy thì, bây giờ ta muốn vị tiền bối đây, ta có cách gì có thể không chế không để ý thức của Tu La che mờ tâm trí ư?”

Hắn nhìn Diệp Thiên Dật, nói: “Ngươi không hiểu ư? Giết chóc đại diện cho Tu La, đồng thời cũng bao gồm cả những thứ cảm xúc đáng sợ. Chỉ cần ngươi không sinh ra những thứ cảm xúc như tức giận, đau buồn hay tuyệt vọng thì ý thức của Tu La sẽ không thể lớn mạnh. Đương nhiên là ngươi cũng phải hạn chế dùng sức mạnh Tu La.”

“Lừa ta à? Sức mạnh tốt như vậy lại bắt ta dùng ít thôi, còn bắt ta đạt được, tìm hiểu được, cái đù má nó…”

Diệp Thiên Dật giận run cả người.

“Đến lúc quan trọng cũng có thể dùng nó để bảo mệnh.”

“Còn muốn nói gì nữa không?”

Diệp Thiên Dật nhìn hắn, hỏi.

“Khá đủ rồi. Phải rồi, về sức mạnh này của người và thân phận Tu La, ngươi cố gắng đừng để lộ ra ngoài. Bây giờ hầu như không có ai có thể nhận ra sức mạnh Tu La nữa, nhưng chuyện bản tôn dùng sức mạnh Tu La này đi tàn sát cả đại lục lại chẳng phải là bí mật gì. Những người biết điều này hầu như đều đã chết rồi, nhưng mà vẫn còn nhiều người khác biết được rằng bản tôn đã tàn sát hàng ngàn hàng vạn tòa thành.”

Diệp Thiên Dật: “…”

“Ta biết rồi.”

“Nhóc, cố lên.”

Hắn cười cười nhìn Diệp Thiên Dật.

“Ngươi còn nhớ tên mình không?” Diệp Thiên Dật hỏi

“Tên của ta…”

Hắn lắc đầu.

“Điều này không quan trọng, nhớ kĩ tâm pháp Tu La này có thể tăng cường tu luyện, bởi vì nó ngược lại là một cách nâng cao ý chí, lấy độc trị độc. Tam Đại Tu La Kỹ của Tu La, hạn chế sử dụng được thì cứ hạn chế.”

Xoẹt.

Truyền Tống Trận xuất hiện ngay trước mắt.

“Đi đi, nếu như ngươi may mắn sống sót, thậm chí còn đạt tới trình độ cao kia. Nếu như lúc đó chưa quên bản tôn thì có thể quay lại một chuyến.”

“Thế còn xui xẻo thì sao?”

“Nếu như xui thì ngươi sẽ trở thành một cỗ máy giết chóc giống như bản tôn. Lỡ như vậy thì hy vọng lúc ngươi vẫn còn ý thức, hãy tự kết liễu bản thân. Ngoài ra, sau khi ra ngoài không được kể chuyện này với bất cứ ai.”

Diệp Thiên Dật gật đầu.

“Tạm biệt.”

Hắn nhìn bóng lưng của Diệp Thiên Dật.

“Nếu tình yêu duy nhất trong cuộc đời chết đi thì sẽ trở thành Tu La, vậy nếu như có nhiều thứ tình yêu, chỉ mất đi một cái trong đó thì liệu có bị ý thức Tu La che mờ con mắt không?”

Hắn có chút trầm ngâm.

Bình Luận (0)
Comment