Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1608 - Chương 1603: Đoan Mộc Tiểu Tiểu

Chương 1603: Đoan Mộc Tiểu Tiểu
Chương 1603: Đoan Mộc Tiểu Tiểu

Diệp Thiên Dật phóng thích pháp sáng tạo biến ra một cây kẹo que đưa cho nàng.

“Ngoan, không có chuyện gì, người xấu đã chết rồi, cho ngươi kẹo que ăn.”

Cô bé nhào vào lòng Diệp Thiên Dật, chớp chớp đôi mắt to tràn đầy nước mắt. Chỉ cần không phải là kẻ máu lạnh, ai thấy được bộ dáng này của nàng chắc hẳn đều sẽ đau lòng.

Đoan Mộc Tiểu Tiểu duỗi bàn tay nhỏ nhận lấy kẹo que trong tay Diệp Thiên Dật.

“Cảm ơn anh đã cứu Tiểu Tiểu.”

Đoan Mộc Tiểu Tiểu nhẹ giọng nói.

Nàng vô cùng cảm kích Diệp Thiên Dật cứu mình, nhưng tâm trạng nàng lại không tốt, bởi vì chị Lưu của nàng bị người khác giết rồi.

“Không sao, nàng ấy là chị của ngươi sao?”

Diệp Thiên Dật hỏi.

Đoan Mộc Tiểu Tiểu gật đầu: “Vâng, chị Lưu vẫn luôn chăm sóc cho Tiểu Tiểu.”

Nàng khó chịu xoa nước mắt, lại không dám nhìn thi thể của chị Lưu.

Diệp Thiên Dật vỗ tay ra tiếng, một đám lửa bắt đầu cháy rừng rực.

“Nếu đã chết rồi, vậy thì để cho nàng đi bình an đi.”

Diệp Thiên Dật nhẹ giọng nói.

Đoan Mộc Tiểu Tiểu lại yên tĩnh khác thường.

Nhưng có thể nhìn ra được nàng rất đau lòng.

Diệp Thiên Dật kinh ngạc nhìn cô bé.

Nàng mới sáu bảy tuổi, nhưng lại không có vẻ nhỏ yếu như vậy, trưởng thành hơn chút so với trẻ con sáu bảy tuổi thông thường.

“Chị Lưu...”

Cho đến sau cùng, Tiểu Tiểu mới không nhịn được mà khóc lớn.

“Đều do Tiểu Tiểu, thật xin lỗi... hu hu hu, thật xin lỗi...”

Diệp Thiên Dật nhìn nàng không nói gì.

Diệp Thiên Dật xoa đầu nhỏ của nàng, sau đó nàng nhào vào lòng Diệp Thiên Dật gào khóc.

Dù thế nào đi nữa, nàng cũng chỉ là một cô bé chưa tròn mười tuổi thôi.

“Không sao rồi, nhà ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi về nhà.”

Diệp Thiên Dật nói với nàng.

Nếu đã gặp rồi, tiêu phí một chút thời gian cũng đã tiêu phí rồi, hắn cũng không thể để cô bé này tự trở về, không phải sao? Không gặp được thì không quan trọng, nhưng Diệp Thiên Dật đã gặp được thì chắc chắn phải quản.

Đoan Mộc Tiểu Tiểu xoa nước mắt.

“Ở... Ở Nguyệt Thần Chi Đô.”

“Nguyệt Thần Chi Đô à?”

Diệp Thiên Dật đau đầu!

Đó chính là một thành phố rất phồn hoa rất lợi hại của đế quốc Nguyệt Thần. Mặc dù không phải là chủ thành của đế quốc Nguyệt Thần, nhưng cũng không kém bao nhiêu, xem như là chủ thành thứ hai. Vị trí của nó thực sự cách quá xa với Lĩnh Vực Yêu Thú mà hắn hiện đang đến gần.

Nếu hắn muốn đến đó, phải lãng phí không ít thời gian.

“Vậy ngươi có phương thức liên lạc của cha mẹ không?”

Diệp Thiên Dật hỏi.

Đoan Mộc Tiểu Tiểu lắc đầu, nhỏ giọng lầm bầm: “Tiểu Tiểu không có cha mẹ...”

Diệp Thiên Dật: “...”

Thì ra cũng là một đứa bé đáng thương.

“Vậy ngươi...”

Diệp Thiên Dật xoa nước mắt cho nàng.

“Đúng rồi.”

Đoan Mộc Tiểu Tiểu chớp đôi mắt to hồng hồng nói: “Tiểu Tiểu có dì út.”

Diệp Thiên Dật vừa mang theo cô bé rời khỏi nơi này, vừa trò chuyện.

Sở dĩ muốn rời khỏi nơi này là bởi vì chị của nàng chết rồi, Diệp Thiên Dật không muốn khiến nàng tiếp tục phải nhìn thấy cảnh ấy nữa.

“Dì út? Nàng ở đâu? Làm sao để liên hệ được với nàng?”

Đoan Mộc Tiểu Tiểu lắc đầu.

“Ta không biết... Nghe chị Lưu nói, dì út sẽ tới đón Tiểu Tiểu, sau đó chúng ta gặp những tên ác độc kia.”

Nàng lại nghĩ tới chị Lưu của mình bị giết, đôi mắt lại đỏ lên.

Nhưng Diệp Thiên Dật nhìn ra được, dường như nàng đã tập quen với chuyện sống chết, bởi vì Diệp Thiên Dật giết nhiều người như vậy, nàng còn nhỏ tuổi nhưng lại không sợ một chút nào.

“Vậy ta đưa ngươi đi Nguyệt Thần Chi Đô.”

Diệp Thiên Dật nói khẽ.

“Cảm ơn anh, anh cứu Tiểu Tiểu, chờ Tiểu Tiểu lớn lên, sẽ lấy thân báo đáp.”

Diệp Thiên Dật:?

“Không, không, không, không cần, không cần đâu.”

Diệp Thiên Dật vội vàng lắc đầu.

Mẹ ơi!

Vậy thì thật đáng sợ.

“Nhưng... nhưng dì út nói, được người khác cứu giúp dù chỉ mà một chút, cũng phải gắng hết sức để báo đáp lại.”

Đoan Mộc Tiểu Tiểu dùng giọng trẻ con nói một câu già dặn như vậy.

“Ta không cần ngươi báo đáp đâu, sau khi ngươi về nhà, ngoan ngoãn đi theo dì út của ngươi là tốt rồi.”

“Anh không cần Tiểu Tiểu sao...”

“Ờ...”

Mặc dù Đoan Mộc Tiểu Tiểu còn nhỏ tuổi, nhưng nàng đã trưởng thành hơn so với bạn cùng lứa tuổi, cũng có thể là do nhìn quen chuyện sống chết. Hơn nữa nàng còn là một võ giả.

Diệp Thiên Dật từ trên trời giáng xuống, như thiên thần xuống trần gian, cứu nàng vào lúc nàng bất lực nhất. Hơn nữa, Diệp Thiên Dật đẹp trai như vậy, đã sớm có một hạt mần mọc rễ nảy mầm trong lòng Đoan Mộc Tiểu Tiểu ngay trong khoảnh khắc đó.

Nàng biết có nhiều người rất lợi hại, nhưng trong mắt nàng, Diệp Thiên Dật là người lợi hại nhất.

“Đúng rồi.”

Diệp Thiên Dật quả quyết lướt qua đề tài này, đột nhiên nghĩ đến Mộc Linh Nhi.

“Linh Nhi.”

Xoạt ——

Một luồng ánh sáng rơi xuống, sau đó Linh Nhi xuất hiện bên cạnh Diệp Thiên Dật.

“Anh ơi.”

Nhìn thấy Diệp Thiên Dật, Mộc Linh Nhi vui vẻ bổ nhào vào lòng Diệp Thiên Dật.

Dù sao họ đã nửa tháng không gặp nhau, mặc dù ở trong tiểu thế giới có thật nhiều động vật nhỏ, nhưng nàng vẫn rất muốn gặp Diệp Thiên Dật.

Bên cạnh, Đoan Mộc Tiểu Tiểu nhìn một màn này, miệng nhỏ tủi thân cong lên, yên lặng kéo góc áo Diệp Thiên Dật, sau đó chen vào lòng Diệp Thiên Dật.

Nàng đang tranh giành tình cảm.

Lúc này Mộc Linh Nhi mới chú ý tới Đoan Mộc Tiểu Tiểu, nàng nghi ngờ chớp chớp đôi mắt to, sau đó nâng đầu nhỏ nhìn Diệp Thiên Dật.

“À, cô bé này tên là Đoan Mộc Tiểu Tiểu, Linh Nhi ngươi có thể chơi cùng cô bé.”

Đoan Mộc Tiểu Tiểu trong lòng Diệp Thiên Dật cũng nâng đầu nhỏ nhìn Mộc Linh Nhi, sau đó lại chớp chớp đôi mắt to nhìn Diệp Thiên Dật.

“Tiểu Tiểu, nàng tên là Linh Nhi.”

“Chào chị.”

Đoan Mộc Tiểu Tiểu nhỏ giọng gọi một tiếng.

Mộc Linh Nhi lập tức có một loại cảm giác kỳ diệu.

Cho tới giờ, nàng đều gọi người khác là chị, lần đầu tiên có người gọi nàng là chị đó.

“Chị... Ngươi có thể không ôm anh không... Anh là của Tiểu Tiểu.”

Đoan Mộc Tiểu Tiểu khẽ nói.

Diệp Thiên Dật: “...”

Mộc Linh Nhi nghi ngờ chớp chớp mắt to.

“Khụ khụ, được rồi, các ngươi làm quen một chút đi, Linh Nhi, chúng ta đi Nguyệt Thần Chi Đô một chuyến trước, tìm dì út của Tiểu Tiểu cho cô bé.”

“Dạ dạ.”

Mộc Linh Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

...

Ba ngày sau...

“Anh Thiên Dật, ngươi có bạn gái chưa? Chính là... Chính là kiểu bạn gái muốn cùng sinh bảo bảo đó.”

Đoan Mộc Tiểu Tiểu và Diệp Thiên Dật đang đi trên một con đường, kéo tay Diệp Thiên Dật, một tay khác cầm tay của Mộc Linh Nhi, sau đó cô bé này này thình lình hỏi một câu như vậy.

Đoan Mộc Tiểu Tiểu thật sự rất có linh khí, lại vô cùng xinh đẹp, không kém Mộc Linh Nhi chút nào. Diệp Thiên Dật cảm thấy, đợi cô bé lớn lên, tuyệt đối là mỹ nữ tuyệt thế hại nước hại dân.

"Anh có rất nhiều bạn gái, mỗi một người đều vô cùng xinh đẹp.”

Mộc Linh Nhi còn rất khoa trương giang hai cánh tay vẽ vòng tròn, ra hiệu có nhiều như vậy...

Diệp Thiên Dật: “...”

“Vậy thì Tiểu Tiểu cũng muốn làm bạn gái của anh.”

Đoan Mộc Tiểu Tiểu chờ mong nhìn Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật: “...”

“Ngoan, chờ ngươi lớn lên lại làm, có chịu không?”

Diệp Thiên Dật bất đắc dĩ nói.

Ôi chao, lời của trẻ con mà ngươi có thể tin tưởng được sao?

“Ta mới không tin đâu.” Đoan Mộc Tiểu Tiểu bĩu môi: “Dì út nói, khi đàn ông nói loại lời này chính là hắn đang qua loa.”

Diệp Thiên Dật: “...”

“Trừ phi...”

Bình Luận (0)
Comment