Diệp Thiên Dật tò mò nhìn cô bé.
“Trừ phi cái gì?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
Đoan Mộc Tiểu Tiểu giang hai tay hướng về Diệp Thiên Dật.
“Anh Thiên Dật, Tiểu Tiểu muốn được bế một cái.”
Diệp Thiên Dật cười bất đắc dĩ, sau đó bế nàng lên.
Bế rồi, Đoan Mộc Tiểu Tiểu hôn bẹp một cái lên miệng Diệp Thiên Dật.
“Ách —— “
Nói thật ra, hôn môi với bé loli bảy tám tuổi này không có cảm giác tội ác gì, giống như ba hôn con gái vậy. Điều này rất bình thường. Thế nhưng Diệp Thiên Dật không có bất cứ quan hệ gì với nàng, nhiều lắm chỉ là cô em gái mới quen. Cho nên bị cô bé này hôn một cái như thế, Diệp Thiên Dật vẫn cảm thấy hơi chút có lỗi với nàng, chuyện này... không tốt lắm.
Đoan Mộc Tiểu Tiểu chớp chớp đôi mắt to nhìn Diệp Thiên Dật, nói: “Tiểu Tiểu đã hôn anh Thiên Dật rồi. Tiểu Tiểu đã có thể sinh tiểu bảo bảo cho anh Thiên Dật, cho nên anh Thiên Dật không thể lừa gạt Tiểu Tiểu.”
Diệp Thiên Dật: “...”
Ha ha ah ——
Mộc Linh Nhi không nhịn được cười lên.
“Chị Linh Nhi, ngươi cười cái gì vậy?”
Mộc Linh Nhi nói: “Hôn thôi thì không sinh bảo bảo được đâu.”
“Thế nhưng... nhưng dì nói, hôn bạn nam thì sẽ sinh bảo bảo nà.”
Mộc Linh Nhi bày ra bộ dáng giống như rất hiểu biết, nói: "Con gái phải ngủ chung giường với con trai thì mới có thể sinh bảo bảo được.”
“Ồ... vậy Tiểu Tiểu muốn ngủ chung giường với anh Thiên Dật.”
Diệp Thiên Dật bó tay toàn tập.
“Bé ngoan, ngươi tuyệt đối không được nói muốn ngủ cùng ta ở bên ngoài.”
Diệp Thiên Dật nói với Đoan Mộc Tiểu Tiểu.
Nếu không làm không cẩn thận hắn sẽ bị người khác xem như biến thái.
“Dạ dạ, anh Thiên Dật, vậy đợi Tiểu Tiểu lớn lên sẽ làm bạn gái của ngươi, được không vậy?”
“Được, được, được.”
Diệp Thiên Dật bất đắc dĩ cười nhẹ, gật đầu.
“À... Đúng rồi.”
“Hử?”
Diệp Thiên Dật nhìn về phía Đoan Mộc Tiểu Tiểu.
“Anh Thiên Dật, đợi đến lúc tìm thấy dì, Tiểu Tiểu giới thiệu dì làm bạn gái cho ngươi, có được hay không.”
Diệp Thiên Dật: “...”
“Ta nói ngươi, cô bé này, sao mà cứ nghĩ tìm bạn gái cho ta vậy?”
Diệp Thiên Dật nhéo cái mũi nhỏ của nàng.
Đoan Mộc Tiểu Tiểu nhăn mũi một cái, nói: “Anh Thiên Dật đẹp như thế, dì cũng vô cùng xinh đẹp, Tiểu Tiểu lại không muốn dì gả cho kẻ bại hoại.”
Diệp Thiên Dật vừa cười vừa nói: “Vậy ngươi khiến dì ngươi gả cho ta, thì ngươi làm sao bây giờ?”
“Tiểu Tiểu lớn lên cũng có thể gả cho anh Thiên Dật mà.”
Diệp Thiên Dật: “...”
“Được, được, được.”
Diệp Thiên Dật xoa đầu nhỏ của nàng, sau đó nhìn về phía trước.
“Đây chính là trung tâm thành phố của Nguyệt Thần Chi Đô, nhà ngươi ở đâu?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“À... Ở bên kia.”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu chỉ vào một phương hướng, sau đó Diệp Thiên Dật mang theo hai cô bé xinh đẹp đi qua.
“Đây là nhà ngươi?”
Diệp Thiên Dật nhìn lên một căn biệt thự trước mặt.
“Dạ, đây là nhà của dì.”
Diệp Thiên Dật đi qua.
Trong biệt thự, một cô gái ngồi trên ghế sa lon, di động được đặt trên bàn trà. Nàng trông có vẻ rất tiều tụy.
Một người đàn ông khoảng chừng hai mươi tám tuổi, rất anh tuấn đang ngồi bên cạnh nàng.
“Huyên Huyên, đừng quá lo lắng, không phải không nhìn thấy thi thể của Tiểu Tiểu và Lưu Nhã trong đội ngũ kia hay sao? Cho nên có khả năng là bọn họ đã chạy được rồi.”
Ngươi đàn ông an ủi nàng.
Đoan Mộc Huyên biết, chạy trốn gần như là không thể nào!
Thứ nhất, nếu như chạy thoát, bọn họ có một vạn loại biện pháp liên hệ với nàng. Hơn nữa, ở nơi đó có một vết tích đốt cháy hoả táng. Căn cứ những người kia giám định, đó chính là người chăm sóc Đoan Mộc Tiểu Tiểu, Lưu Nhã.
Lưu Nhã chết rồi, Đoan Mộc Tiểu Tiểu có thể làm được gì?
Thế nhưng... đúng là không tìm được thi thể của Đoan Mộc Tiểu Tiểu...
Đôi mắt Đoan Mộc Huyên đỏ ngầu.
Nàng cảm thấy rất có lỗi với chị và anh rể của mình. Ngay cả cốt nhục duy nhất mà hai người họ để lại, mình cũng không chăm sóc tốt cho cô bé.
Đây là do nàng tính sai. Nếu như Đoan Mộc Tiểu Tiểu xảy ra chuyện, nàng căn bản không biết nên ăn nói thế nào với người chị đã chết của mình. Nàng sẽ áy náy đến chết.
“Để ta yên tĩnh một mình.”
Đoan Mộc Huyên nói.
“Ta ở cùng ngươi.”
Người đàn ông nhìn nàng nói.
“Không cần.”
Cốc cốc cốc ——
Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Người đàn ông nhìn Đoan Mộc Huyên một lần, sau đó đi qua mở cửa. Cửa vừa mở ra hắn đã nhìn thấy ba người.
Hai cô bé xinh đẹp, một người đàn ông anh tuấn đến không cách nào tưởng tượng.
“Tiểu Tiểu?”
Nhìn thấy cô bé, người đàn ông kêu lên.
Nhưng dùng mắt thường có thể thấy được, hắn có nhíu mày một cái.
Diệp Thiên Dật nhìn thấy hắn cau mày trong chớp mắt, mặc dù chỉ có trong chớp mắt như vậy nhưng hắn vẫn đã nhìn thấy!
Vì sao hắn lại nhíu mày? Người này là ai? Vi sao hắn nhìn thấy Đoan Mộc Tiểu Tiểu lại nhíu mày?
Xoạt ——
Một luồng gió thổi qua, Đoan Mộc Huyên chạy tới. Nhìn thấy Đoan Mộc Tiểu Tiểu, đôi mắt nàng đỏ lên trong nháy mắt, thân thể mềm mại đang run nhè nhẹ.
“Tiểu Tiểu...”
“Dì.”
Trong nháy mắt đó, Đoan Mộc Tiểu Tiểu trực tiếp vỡ òa, nhào vào lòng Đoan Mộc Huyên.
“Hu hu hu... Dì, chị Lưu bị người xấu giết rồi... Đều tại Tiểu Tiểu... hu hu hu...”
Đoan Mộc Huyên ngồi xổm ôm lấy Đoan Mộc Tiểu Tiểu.
“Không sao rồi... Đã không sao rồi, dì sẽ chăm sóc người nhà của Lưu Nhã, ngươi có bị thương không?”
Đoan Mộc Huyên không ngừng tra xét thân thể Đoan Mộc Tiểu Tiểu, ngay cả nước mắt cũng không kịp lau đi.
“Không sao ạ... Tiểu Tiểu không có việc gì, anh Thiên Dật đã cứu Tiểu Tiểu.”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu đỏ mắt nói.
Đoan Mộc Huyên kéo Đoan Mộc Tiểu Tiểu đứng lên nhìn Diệp Thiên Dật.
“Cảm, cảm ơn ngươi!”
Đoan Mộc Huyên khom người bái Diệp Thiên Dật một lần, sau đó xoa nước mắt của mình.
Ôi mẹ ơi.
Ngay từ đầu Diệp Thiên Dật còn nghĩ lời nói của Đoan Mộc Tiểu Tiểu có độ tin cậy không cao. Dù sao nàng còn nhỏ như vậy, nàng đâu hiểu cái gì gọi là xinh đẹp chân chính.
Nhưng hiện tại, Diệp Thiên Dật thật sự bị kinh diễm.
Cô gái này, nàng quả thực chính là loại hình ngự tỷ trong lý tưởng của Diệp Thiên Dật!
Tuổi, thoạt nhìn dáng vẻ thì đại khái là hai mươi tám hai mươi chín tuổi. Nhưng trông nàng không lộ ra bất kỳ chỗ nào không thích hợp, bởi vì nàng cũng là võ giả!
Vóc dáng cao gầy, còn có loại lồi lõm trước sau kia của nàng, hoàn hảo tới một loại trình độ không cách nào hình dung! Quả thực là quá nóng bỏng! Cả người bộc lộ ra loại khí chất ngự tỷ tuyệt đối kia! Về phần giá trị nhan sắc hoàn toàn không cần nhiều lời, giá trị nhan sắc cực kỳ đỉnh cao! Diệp Thiên Dật nhìn một chút, thì đã sinh ra loại cảm giác xúc động muốn có được nàng.
Chính là loại hình em gái ngự tỷ, mà ngươi vô cùng muốn chiếm hữu nàng.
Mà giọng nói của nàng cũng là loại âm thanh của ngự tỷ kia.
Ai da, đây là loại hình còn ngự tỷ hơn cả Hàn Nhã Nhi, Phượng Dao, Thường Hi, có hơi giống Tô Mị Nhi, nhưng lại là tình huống hoàn toàn tương phản với Tô Mị Nhi, điểm giống nhau chính là thân hình quyến rũ của các nàng.
“Anh này, còn xin dừng bước, mời vào ngồi một chút.”
Đoan Mộc Huyên cảm kích nhìn Diệp Thiên Dật nói.
“À... Không có việc gì, không có việc gì, ta đưa cô bé tới rồi, nếu không còn chuyện gì, như vậy ta đi thôi.”
“Anh Thiên Dật, đừng đi.”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu chạy tới giữ chặt tay Diệp Thiên Dật.