Dịch: Cỏ Dại Team
"Hahaha—"
Lúc này, Hà Thường Vũ kia đã sớm chuẩn bị nhục nhã Diệp Thiên Dật nhịn không được cười ra tiếng, ánh mắt của mọi người đều nhìn về hắn.
Hà Thường Vũ là người có thân phận cao nhất trong số tất cả các thanh niên tài giỏi tuấn tú ở đây, cho dù là các vị ngồi ở trên kia cũng phải bán hắn chút mặt mũi.
Bạch Hàn Tuyết thấy vậy cũng là cau mày lại.
"Vì sao tự nhiên cậu Hà đây lại cười lớn lên thế?"
Hoàng Phủ Công hỏi.
"Các vị tiền bối có chỗ không biết rồi, vị này gọi là Diệp Thiên Dật, không biết mấy vị đã từng nghe nói qua chưa.
Hà Thường Vũ chỉ Diệp Thiên Dật nói.
"Diệp Thiên Dật? Bản vương có vẻ đã từng nghe qua cái tên này." Phong Tuyết Vương gật đầu nói.
Điều này đủ chứng minh Diệp Thiên Dật năm đó rốt cuộc có bao nhiêu cặn bã! Đến Đế quốc khác đều nghe nói qua...
"Người này là nổi danh là cặn bã ở thành Thánh Thiên Thủy, mà sở thích lớn nhất của hắn là làm ô uế vợ của người khác, đã có không dưới mười mấy người bị hắn làm nhục qua, mà người này bất học vô thuật, càng đừng nói viết thơ làm câu đối, cho nên ta thấy hắn ở đây lại có chút không hiểu, vì sao loại người này cũng có thể tới đến tham gia hội thơ của chúng ta ? ” Hà Thượng Vũ nói.
Mộ Thiên Tuyết:???
Diệp Thiên Dật nhún vai.
Đoán được Hà Thường Vũ này bây giờ nói mình như thế thì cũng quả đúng thật là trước đây hắn có cái danh tiếng tồi tệ ấy mà, nên Diệp Thiên Dật cũng không thèm để ý! Hắn thừa nhận mà.
Lúc này, tất cả mọi người náo động, xì xào bàn tán.
"Không thể nào!" Lúc này Liễu Thiển Thiển đứng lên nói.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía nàng.
Liễu Khuynh Ngữ cũng không hiểu nhìn em gái mình một chút.
Sau đó Liễu Thiển Thiển nhanh chóng ngồi xuống không nói nữa.
Tinh Bảo Bảo lo lắng nhìn Diệp Thiên Dật.
"Cậu Hà, chúng ta không quản cũng không quan tâm một người đã từng là người như thế nào, có thể đến tham gia hội thơ ắt hẳn là là người hữu duyện cùng với hội thơ này, chúng ta chỉ nhìn hiện tại, mà cậu thanh niên này còn muốn đối vế đối của cô Liễu, cho nên việc này tạm thời không đề cấp tới cũng được."
Hoàng Phủ Công nói.
Những cường giả kia cũng gật đầu, nhưng hiển nhiên bởi vì những lời này mà trong lòng có chút bài xích và bất mãn đối với Diệp Thiên Hạ.
Tần Triều và Lâm Trường Thiên cũng là nở nụ cười gằn.
"Đó là vãn bối đường đột rồi!"
Hà Thường Vũ khóe miệng khẽ nhếch lên ngồi xuống, nói như vậy là đủ rồi!
Diệp Thiên Dật nhún vai, viết ra vế đối.
"Phốc phốc--"
Ha ha ha-- "
Vừa viết hai chữ, phía dưới nhịn không được cười ra tiếng, Vì sao?.
Vì chữ của hắn quá xấu!
Chữ này giống một người học văn viết ra?
Diệp Thiên Dật biểu thị hắn trời sinh viết chữ xấu như thế đấy, sau đó một hai năm cũng không viết chữ, hắn có thể làm gì?
Thi Gia Nhất cũng lắc đầu, vì sao hắn lại muốn giơ cái mặt ra vào lúc này làm gì không biết?
Sau đó Diệp Thiên Dật viết xong vế đối.
Ánh mắt tất cả mọi người liếc qua, vốn là cảm thấy không có hi vọng gì, nhưng sau một lúc nhìn kỹ, ánh mắt mọi người sáng lên.
"Mộc chi hạ vi bản, mộc chi thượng vi mạt, mộc mộc mộc, tùng bách chương sâm sâm, vế đối hay!"
Sau khi Dương Quốc Công đọc xong nhịn không được tán thưởng một tiếng.
Mọi người :???
Đúng vậy, Thi Gia Nhất, Bạch Hàn Tuyết các nàng cũng chết lặng rồi, huống chi là những người khác.
"Lão phu làm sao không nghĩ đến cái vế đối này nhỉ?"
Gia Cát Phong cũng không nhịn được khen ngợi: "Thủy cùng mộc đối ứng, tam thủy là miểu, tam mộc là sâm, thủy trùng là trọc, mộc hạ là bản, thủy ngư là ngư, mộc thượng là mạt, hoàn chỉnh!!!"
Hà Thường Vũ kia cũng ngớ người ra rồi!
"Tên tiểu tử này còn biết đối đúng từ?"
Thi Gia Nhất kinh ngạc thầm nghĩ, Bạch Hàn Tuyết cũng thế.
"Tốt rất tốt!!"
Gia Cát Phong gật đầu khen ngợi: “Vế đối hoàn mỹ, cậu Hà, vừa rồi ngươi nói cậu Diệp bất học vô thuật, thế nhưng mà vế đối này mấy lão gia hỏa chúng ta còn chưa nghĩ ra, vậy mà cậu Diệp có thể đối ra, thì phần tài hoa này hắn càng không phải một người bất học vô thuật!
Hà Thường Vũ đứng lên thi lễ một cái: "Có thể là trùng hợp."
"Ngược lại cũng có khả năng, nhưng không thể phủ nhận vế đối này đối rất tinh tế, cô Liễu, không biết vế đối của ngươi là ..."
Vương Tông sư nhìn về phía Liễu Khuynh Ngữ.
Liễu Khuynh Ngữ đứng lên hơi hơi nghiêng người: "Vế đổi của ta vừa vặn giống hệt với anh Diệp đây."
Wow--
Mọi người nhịn không được xôn xao.
Diệp Thiên Dật khẽ cong khóe miệng.
Trò mèo... muốn chơi hắn sao?
"Tốt ! Tốt lắm!! Câu đối này rất tốt!" Gia Cát Phong nhẹ gật đầu, cảm quan đối với Diệp Thiên Dật tốt hơn rất nhiều.
Hà Trường Vũ không hiểu, vì sao hắn có thể đối ra được? Hắn không phải một tên bất học vô thuật phế vật sao? Đáng ghét!! Coi như là ngươi đoán mò!
Mà Tần Triều và Lâm Trường Thiên càng hận hơn, tên phế vật này làm sao lại đối ra được vế đối khó như vậy? Không được, tuyệt đối không được!
"Vậy thì lão phu sẽ ra tiếp một câu, độ khó có thể không khó như câu của cô Liễu, nhưng cũng sẽ không quá dễ!"
Sau đó Gia Cát Phong đứng dậy đi lên.
[Chung cổ lâu trung dạ chung thanh chàng bất đoạn]
Vế đối này kỳ thật so với vế đối của Liễu Khuynh Ngữ đơn giản hơn nhiều! Dù sao đây cũng tính là một lần khảo hạch, cũng không thể ra đề quá khó được!
Sau đó mọi người phía dưới bắt đầu suy tư.
"Ta thử xem!"
Tần Triều là người đầu tiên đứng lên, đi lên viết: "Linh các linh, lăng thần linh âm bính liên thanh."
"Không tệ, còn rất tinh tế!"
Gia Cát Phong gật đầu.
Tần Triều khẽ mỉm cười, tảng đá lớn treo trong lòng khẽ buông xuống một chút.
"Vậy ta cũng thử một câu!"
Thi Gia Nhất cũng không hề kém cạnh, theo bước chân đi lên, nàng nhưng là một đại mỹ nữ, nên ánh mắt mọi người nhìn nàng cũng rất nghiêm túc.
"Hậu nam tiết nam, hầu phong hậu vọng vũ tương liên."
Mọi người liên tục gật đầu.
"Câu này cũng không tệ"
"Ta cũng thử làm một câu!"
Ở phía dưới, Bạch Hàn Tuyết bước lên.
"Lễ tân viện lý, lịch niên lễ phẩm đôi tích sơn."
"Ừm... Rất khá! Vị cô nương này đối cũng rất tốt, xem ra lão phu ra đề xác thực quá dễ dàng chút rồi, hay là nói các vị đây xác thực quá xuất sắc."
Gia Cát Phong mỉm cười nói.
Hà Thường Vũ chính là đến dạo, hắn tưởng mình thi từ văn phú rất lợi hại, nhưng nhìn đề bài xong căn bản nghĩ không ra được phải đối thế nào.
Sau đó lại có mấy người bước lên.
"Cậu Diệp, vế đối khó như vậy ngươi đều đối được, câu này không thử sức chút sao?"
Gia Cát Phong nhìn Diệp Thiên Dật hỏi.