Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1613 - Chương 1608: Rời Đi.

Chương 1608: Rời đi.
Chương 1608: Rời đi.

Linh Giáp cũng là linh khí.

Thông thường nó được chia làm hai loại, một loại để mặc ở ngoài, là chiến giáp hạng nặng. Một loại khác là linh giáp hạng nhẹ, đây cũng chính là loại ở trong tay Diệp Thiên Dật.

Nhưng cho dù là linh giáp hạng nhẹ đi chăng nữa thì vẫn có trọng lượng, cũng hơi sợ đó.

Ngươi thử nghĩ mà xem, bình thường mặc quần áo, bên trong còn mặc thêm linh giáp nữa liệu có khó chịu hay không hả? Đàn ông mặc đã khó chịu muốn chết rồi, nói gì đến đàn bà con gái. Vậy nên sự thật là đến chín mươi phần trăm bọn họ không phải không có linh giáp, họ chẳng qua lười mặc mà thôi! Đương nhiên là trừ khi vào thời điểm đặc biệt, họ biết mình cần phải chiến đấu nên mới cố gắng mà mặc vào.

Nhưng mà nói thật ra, đánh nhau có nhiều đi chăng nữa thì ngươi cũng chẳng biết nó sẽ xảy ra lúc nào đâu.

Diệp Thiên Dật cũng vậy thôi!

Hắn chẳng thiếu linh giáp, cơ mà hắn thật sự không thích cái cảm giác mặc nó một chút nào.

Nhưng mà cái linh giáp trong tay này lại không giống như vậy!

Nhuyễn Tiên Giáp ở trong tay hắn sờ rất mềm, giống hệt như quần áo làm từ lụa tơ tằm vậy, lại còn rất mỏng, xem ra lúc mặc vào chắc sẽ không có cảm giác khó chịu. Đây chắc chắn là lần đầu tiên Diệp Thiên Dật nhìn thấy loại linh giáp này, quan trọng hơn là đây là linh vật thiên địa cấp Thánh đạo, ngươi có tin không?

Hơn nữa lại còn lấy từ tay Tộc Người Lùn!

Quan trọng hơn nữa là nó còn thơm phức! Thật đó!

Đây chắc chắn là linh giáp của Đoan Mộc Huyên. Bởi vì mặc linh giáp này không có cảm giác khó chịu cho nên bình thường lúc nào cũng mặc, chứ thỉnh thoảng mới mặc thì không thể nào thơm như vậy được.

Đoan Mộc Huyên ho khan một tiếng.

“Không phải đâu…”

Diệp Thiên Dật cười, nói: “Ngươi làm như này là có hơi giấu đầu hở đuôi đó.”

Sau đó Diệp Thiên Dật lại ngửi.

“Ngươi xem, cùng một mùi hương mà.”

Đoan Mộc Huyên: “…”

“Anh Diệp, bình thường mặc Nhuyễn Tiên Giáp có thể giúp ngươi đỡ được sức mạnh của Tam Hồn cảnh, sức mạnh của Thất Phách cảnh cũng đỡ được. Nhưng Nhuyễn Tiên Giáp này cũng có một nhược điểm, đó là khi đã chịu đủ số đòn tần công thì hiệu quả của nó cũng sẽ mất đi.”

Diệp Thiên Dật gật đầu: “Ừm, đúng là đồ tốt, cơ mà ta sẽ không mặc đâu.”

“Hả? Tại sao chứ?”

“Bởi vì linh giáp này đã được một mỹ nữ như cô Huyên Huyên đây mặc rồi, ta giữ lại để sưu tầm.”

Diệp Thiên Dật cười nhếch mép.

Đoan Mộc Huyên: “…”

“Anh Diệp, nếu như ngươi không mặc cái này thì lãng phí lắm đó, dù sao cũng là đồ lấy được từ tay Tộc Người Lùn.”

“Nhưng ta không nỡ dùng mà.”

Diệp Thiên Dật nhìn nàng, cười cười.

“Anh Diệp lại nói đùa rồi. Bên người ngươi có biết bao hồng nhan tri kỉ, chẳng lẽ lại thiếu một cô gái bầu bạn sao? Hơn nữa ta đã chẳng phải là cô gái trẻ nữa rồi, không hợp với anh Diệp đây.”

Đoan Mộc Huyên khẽ cười nói.

“Haizzz, cô Huyên Huyên lại khiêm tốn rồi. Ta đoán mấy kẻ muốn theo đuổi ngươi chắc phải xếp một hàng dài đến tận đầu bên kia của đế quốc Nguyệt Thần rồi chứ? Xem ra cô Huyên Huyên phải tốn công tốn sức lắm mới lựa chọn được.”

“Ha ha.”

Đoan Mộc Huyên bật cười ra tiếng.

“Làm gì có vụ lựa chọn nào chứ?”

Lúc này, Đoan Mộc Tiểu Tiểu và Mộc Linh Nhi đang nắm tay nhau chạy đến.

“Dì ơi dì.”

Dáng vẻ hấp tấp này của Đoan Mộc Tiểu Tiểu có sức sống vô cùng.

“Mới sáng sớm đã ồn ào như vậy, con gái phải thục nữ một chút, biết chưa? Mau ngồi xuống ăn cơm.”

Đoan Mộc Tiểu Tiểu và Mộc Linh Nhi ngồi xuống hai bên của Diệp Thiên Dật.

Đoan Mộc Huyên lắc đầu bất đắc dĩ: “Tiểu Tiểu dính lấy ngươi quá. Quả nhiên ngươi là mẫu người được nhiều cô gái yêu thích.”

“Vậy thì không phải rồi. Cô Huyên Huyên đây đâu có thích.”

Diệp Thiên Dật cười nói.

Đoan Mộc Tiểu Tiểu chớp chớp đôi mắt to tròn, ngơ ngác nhìn Diệp Thiên Dật.

“Anh Thiên Dật đang tán dì đó hả?”

Diệp Thiên Dật: “…”

Đoan Mộc Huyên: “…”

“Không phải đâu.”

Diệp Thiên Dật vội vàng lắc đầu.

“Đồ nói dối, rõ ràng là anh Thiên Dật đang tán dì nhưng người ta lại không chịu mà. Sau này anh Thiên Dật cũng nhớ phải tán Tiểu Tiểu là được rồi.”

Diệp Thiên Dật: “…”

“Tiểu Tiểu, đừng có suốt ngày đoán già đoán non, mau ăn cơm đi.”

“Dạ…”

Đoan Mộc Tiểu Tiểu cúi đầu ăn cháo.

Một lát sau, Đoan Mộc Tiểu Tiểu lại đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Dì ơi?”

“Sao vậy?”

Đoan Mộc Huyên nhìn về phía Đoan Mộc Tiểu Tiểu.

“Sao trên người của anh Thiên Dật lại có thứ cứng nhắc biết động đậy đấy ạ?”

Đoan Mộc Huyên: “…”

Nàng nhìn về phía Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật quay về phía nàng lộ ra vẻ mặt vô tội.

Hắn cũng là người bị hại mà.

“Làm sao… ngươi biết được?”

Bây giờ Đoan Mộc Huyên rất hoảng hốt.

“Ừm… sáng sớm Tiểu Tiểu nhìn thấy đó.”

Đoan Mộc Huyên:???

“Này này này, phải có thêm điều kiện là vẫn cách một lớp quần chứ.”

Diệp Thiên Dật vội vàng giải thích với Đoan Mộc Huyên.

Đoan Mộc Huyên: “…”

“Thật sự ngại quá, ta sẽ dạy dỗ lại con nhóc này thật cẩn thận.”

“Hừ! Dì còn chưa gả cho người ta mà đã bênh người ta rồi, xấu ghê.”

Đoan Mộc Huyên: “…”

Mộc Linh Nhi là người yên lặng nhất, bởi vì nàng cũng chẳng biết phải nói gì.

“Được rồi được rồi, ăn cơm thôi.”

Diệp Thiên Dật xoa đầu nàng.

“Dạ dạ.”

Cơm nước xong xuôi, Diệp Thiên Dật ngồi trên ghế sô pha, sau đó mua hai tấm vé máy bay.

“Dì ơi dì ơi, đó rốt cuộc nó là cái gì vậy ạ? Anh Thiên Dật không nói cho Tiểu Tiểu, chắc chắn là dì biết.”

Đoan Mộc Tiểu Tiểu quấn lấy Đoan Mộc Huyên.

“Ừm… Có lẽ là vũ khí mà anh Thiên Dật của ngươi giấu chăng?”

Nhất thời Đoan Mộc Huyên cũng không biết nói gì, đành phải bịa ra.

Tất nhiên cũng không thể nói cho Tiểu Tiểu biết nó là thứ gì đúng không?

“Không phải đâu.” Đoan Mộc Tiểu Tiểu lắc cái đầu nhỏ. “Tiểu Tiểu với chị Linh Nhi đã cố gắng kéo nó ra mà nó chẳng chịu động đậy gì cả, chắc chắn không phải là giấu vũ khí đâu.”

Linh Nhi gật đầu lia lịa!

Mặc dù nàng không dính lấy Diệp Thiên Dật để hỏi, nhưng nàng cũng muốn biết.

Đoan Mộc Huyên: “…”

Buổi tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện quái gì vậy?

“Dì ơi dì, dì nói cho Tiểu Tiểu biết đi mà.”

Đoan Mộc Tiểu Tiểu tiếp tục lay Đoan Mộc Huyên.

“Đợi sau này ngươi lớn rồi thì mới nói cho ngươi.”

Đoan Mộc Huyên xoa cái đầu nhỏ của nàng.

“Vầng.”

Đoan Mộc Tiểu Tiểu bĩu cái môi nhỏ.

Đúng lúc này Diệp Thiên Dật đứng dậy.

“Vé đã mua xong rồi, vậy thì không làm phiền nữa. Ta và Linh Nhi còn một số chuyện cần phải làm.”

Diệp Thiên Dật nói với Đoan Mộc Huyên.

“Anh Thiên Dật ơi…”

Đoan Mộc Tiểu Tiểu nghe thấy Diệp Thiên Dật chuẩn bị rời đi, nàng vội vàng chạy đến nắm lấy một góc quần áo của Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật cười, xoa mái tóc nàng: “Đợi lần sau trở về ta lại đến thăm ngươi, được không?”

Đoan Mộc Huyên bước tới kéo Đoan Mộc Tiểu Tiểu: “Ngoan, anh Thiên Dật của ngươi có nhiều việc phải làm. Còn ngươi phải chăm chỉ tu luyện, anh Thiên Dật của ngươi giỏi lắm đó, ngươi không thể lúc nào cũng trở thành thứ ngáng chân hắn được. Add QQ đi, nếu như sau này ngươi nhớ anh Thiên Dật thì có thể gọi video mà.”

“Dạ…”

Đoan Mộc Tiểu Tiểu nhẹ nhàng “dạ” một tiếng.

“Ngoan lắm.”

Diệp Thiên Dật nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

“Ta hứa với ngươi, sau khi hết bận thì sẽ đến đây thăm ngươi, được không nào?”

Diệp Thiên Dật vẫn rất thích cô nhóc dễ thương này. Nếu như không phải có việc thì thật sự Diệp Thiên Dật vẫn tính ở lại đây.

“Ngoéo tay.”

Bọn họ nghoéo tay một lúc, Diệp Thiên Dật mới đưa Linh Nhi rời đi.

Các nàng tiễn Diệp Thiên Dật và Linh Nhi đến sân bay, đưa mắt nhìn máy bay đi xa.

Bình Luận (0)
Comment