Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1614 - Chương 1609: Bất Cẩn Rồi

Chương 1609: Bất cẩn rồi
Chương 1609: Bất cẩn rồi

Đoan Mộc Huyên vuốt mái tóc của Đoan Mộc Tiểu Tiểu.

“Sao vậy?”

Đoan Mộc Tiểu Tiểu dùng đôi mắt phiếm đỏ nhìn Đoan Mộc Huyên.

“Dì ơi.”

Giọng nàng vừa tủi thân vừa buồn bã, dựa vào lòng Đoan Mộc Huyên.

“Anh Thiên Dật không thích Tiểu Tiểu đúng không…”

“Làm gì có chuyện đó.”

Đoan Mộc Huyên cười khẽ nói.

“Vậy tại sao anh Thiên Dật mới ở có một ngày đã muốn rời đi rồi.”

“Không phải hắn đã nói rồi sao? Hắn có việc phải làm, nhất định là một việc gì đó rất quan trọng. Vốn dĩ là hắn đưa Tiểu Tiểu về nhà cũng đã tốn thời gian mấy ngày rồi, chắc chắc là rất bận rộn.”

“Vầng…”

Đoan Mộc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Huyên.

“Vậy nếu như anh Thiên Dật không trở về nữa thì sao?”

“Ngươi ngốc quá, không phải là đã nói rồi sao? Nếu như ngươi nhớ hắn thì lúc rảnh rỗi dì sẽ gọi video cho hắn mà. Còn ngươi phải chăm chỉ tu luyện, anh Thiên Dật của ngươi đó, không phải là người bình thường đâu, lợi hại lắm đó, vậy nên ngươi phải càng siêng năng hơn mới được.”

“Dạ dạ.”

……

Một bên khác, ba ngày sau Diệp Thiên Dật đưa Mộc Linh Nhi đến danh giới giữa Chú Lôi Yêu Vực và đế quốc Nguyệt Thần.

Trên đường không gặp phải khó khăn gì cả.

Diệp Thiên Dật kéo bàn tay nhỏ nhắn của Mộc Linh Nhi, vừa tiến về phía trước vừa gọi điện thoại cho Tô Mị Nhi.

“Ngươi đang ở đâu rồi?”

Diệp Thiên Dật hỏi.

“Ngươi đến đâu rồi?”

“Ta vừa mới đến Chú Lôi Yêu Vực, ngươi chia sẻ vị trí đi, ta đi đến đó.”

“Trước hết đừng đi đến đây vội.”

Tô Mị Nhi nói một tiếng.

“Hả?”

Diệp Thiên Dật cau mày.

“Haizz, hơi rắc rối một chút, vị trí của ta chắc đã bị bại lộ rồi. Bây giờ trong thành ở Chú Lôi Yêu Vực này tràn ngập cường giả của đám hoàng thân quốc thích đã bị ta giết kia. Để ta tìm cách xem có thoát ra ngoài được không, chứ ngươi vào đây rồi kiểu gì chúng ta cũng thành mục tiêu lớn hơn.”

Tô Mị Nhi nói.

“Ta tới đó thì mới cứu được ngươi.”

“Vô dụng thôi, bọn họ đã phong tỏa toàn bộ không gian tòa thành trong thời gian ngắn rồi, không gian của ngươi không dùng được nữa rồi.”

“Đừng nói mấy lời thừa thãi nữa, gửi vị trí qua đây mau lên. Ta có cách khác, đừng quên trong tay ta có Không Huyễn Thạch.”

Tô Mị Nhi hơi do dự.

“Vậy thì ngươi nhất định phải cẩn thận.”

“Ta biết rồi, ngươi cũng phải trốn cho kĩ vào. Mặc dù thành phố của yêu tộc và nhân tộc không giống nhau lắm, cơ mà một người lẩn trốn thôi chắc cũng không có vấn đề gì đâu ha?”

“Ừm…”

Thật ra thành phố của nhân tộc thích hợp để ẩn náu hơn, mặc dù khắp nơi đều có giám sát, nhưng mà ngươi nghĩ mà xem, không nói đến mấy chỗ như huyện lị, nơi dã ngoại hoang vu hay là con đường cao tốc nào đó cạnh rừng rậm, thì có phải chỗ đô thị phồn hoa giúp ngươi dễ dàng ẩn náu hơn không?

Tóm lại là có thể trốn ở vành đai xanh gì đó luôn?

Nhưng cho dù thành phố của yêu tộc có một chút khoa học kĩ thuật đi chăng nữa thì đa phần vẫn giống hệt mấy tòa thành cổ xưa, ý là khắp nơi đều là nhà ở, sân vườn, không hề có cái được gọi là sầm uất gì hết.

Ngươi có thể trốn ở đâu được đây?

Trốn trong đám đông hay trong một căn nhà nào đó thì cũng rất dễ bị tìm thấy.

Diệp Thiên Dật nhìn thoáng quá vị trí đó.

Xa quá.

Mấy chục nghìn km luôn.

Vậy nghĩa là phải thâm nhập vào yêu tộc hoàn toàn rồi.

Cho dù có như vậy thì khả năng gặp được nhân tộc ở trong yêu tộc lĩnh vực vẫn khá cao, cũng giống như việc ở trong thành phố của nhân tộc gặp được yêu tộc, thậm chí là còn có cả tông môn của yêu tộc.

“Có lẽ ta phải mất chút thời gian, ngươi cố kiên trì!”

Diệp Thiên Dật nói với Tô Mị Nhi.

Hàng chục nhìn km, thứ mà Diệp Thiên Dật có thể làm là bước nhảy không gian.

Cảnh giới của hắn đã đạt đến Thánh Quân cảnh thập giai. Lúc đó sức mạnh Tu La giúp cảnh giới của hắn tăng lên.

Nhưng mà Diệp Thiên Dật Thánh Quân cảnh thập giai muốn tiến hành nhảy vọt không gian tới mấy chục nghìn km thì vẫn cần phải có thời gian.

……

Bên trong Yêu Phong thành …

Đây là một trong những thành phố của Chú Lôi Yêu Vực. Chú Lôi Yêu Vực qua lời nói của nhân tộc là một đế quốc, thành này không hề nằm trong tay của một yêu tộc nào đó mà lại là do Yêu Thần ở Chú Lôi Yêu Vực nắm giữ. Nơi đây cũng có chế độ phân chia giai cấp, thành chủ là quan chức, có tể tướng, quân sư, bên trên là phân quận, có quận chủ, mà quận chủ là xịn xò nhất, bởi vì toàn bộ Chú Lôi Yêu Vực có mười hai quận, quận chủ của mười hai quận này quản lí mười hai khu vực khác nhau, mà mỗi quận lại có hàng trăm thành phố. Mười hai quận này hợp nhất lại với nhau tạo thành một Chú Lôi Yêu Vực hoàn chỉnh.

Mà lúc này, Tô Mị Nhi thản nhiên nằm trên giường bóc hoa quả ăn ở trong một khách sạn nào đó ở thành phố Yêu Phong.

Thật ra nhìn thì có vẻ nhưng chẳng có chuyện gì, nhưng thực ra nàng chú ý đến tất cả những biến động nhỏ nhất.

Mấy ngày này nàng đã đổi rất nhiều chỗ ở, chỉ vì nàng không ngờ được mấy kẻ đó lại trực tiếp nhốt nàng trong tòa thành này. Vào cái lúc mà bản thân phát hiện ra mình đã bị nhốt thì đã định rời khỏi đây, nhưng nàng đã không còn có cách nào để rời khỏi nữa rồi. Nàng chỉ có thể trằn trọc ở trong thành Yêu Phong, không ngừng đổi chỗ ở, ban ngày nàng lẩn vào đám đông để tìm kiếm một nơi nàng cho rằng là an toàn để ban đêm có thể yên lặng chờ đợi.

Quả thật là nơm nớp trong lo sợ.

Cốc cốc cốc.

Đúng lúc này, cửa phòng nàng bị gõ.

Tô Mị Nhi nheo mắt ngồi dậy.

“Ai vậy?”

“Cô gái à, ta là chủ của nhà trọ này, phòng của cô đến lúc phải trả rồi.”

Nhưng Tô Mị Nhi đâu phải người thường, nàng có thực lực đỉnh cấp, hơn nữa còn rất thông minh!

Mặc dù năng lực chạy trốn của Tô Mị Nhi rất mạnh, nhưng nếu chỉ trong một phạm vi cố định mà nàng chỉ có thể ở lại trong phạm vi này, thì khi đối thủ gia tăng nhân lực, việc tìm thấy nàng chỉ còn là vấn đề thời gian!

Mà bây giờ, ông chủ lại đến đòi tiền phòng của nàng!

Ngại quá, Tô Mị Nhi đây không thèm tin đâu!

Vù.

Bóng dáng của Tô Mị Nhi biết mất ngay tại chỗ!

“Ả chạy rồi!”

Trước cửa, đám người nhìn chằm chằm vào trong!

“Hừ! Chạy rồi? Nơi này đã bị phong tỏa rồi, một Thất Phách cảnh như ả còn tính chạy đi đâu nữa chứ?

Một lão già nheo mắt.

“Phong tỏa khu vực này rồi, theo ta đi tìm!”

Vù.

Trong Yêu Phong thành, Tô Mị Nhi bị không biết bao nhiêu cường giả truy đuổi từ khắp các hướng!

Bây giờ nàng đang rất tức giận đó!

Nếu như nàng sớm tu luyện ở trên mặt kia nhiều hơn thì có phải cảnh giới của nàng đã đạt đến mức rất cao rồi không, liệu còn để đám đám người này làm loạn tiếp ư?

Vù.

Trên không trung, trước mặt Tô Mị Nhi đột xuất hiện mười mấy bóng người chắn đường đi của nàng.

Nàng vô thức lùi về sau, nhưng vừa mới quay người thì phía sau cũng bị một đám người chặn lại, trái phải cũng như vậy!

“Bất cẩn quá rồi.”

Tô Mị Nhi thở dài một tiếng.

Khó rồi!

Quan trọng là cảnh giới của mấy người này đều rất cao!

Nàng chỉ mới Thất Phách cảnh thất giai, nếu như thăng lên đến Chân Thần cảnh được thì tốt rồi, mà đám người này thì sao? Bọn họ là cùng một thế lực, đủ Chân Thần cảnh, Thần Minh cảnh, thậm chí còn phái cả Thái Cổ Thần Vương cảnh các loại nữa! Nhưng mà thật ra bắt mỗi nàng thôi thì quả thực là không cần dùng đến Thái Cổ Thần Vương cảnh đâu.

“Yêu nữ, dám giết người Lôi thị ta, cả Chú Lôi Yêu Vực chỉ có mình ngươi dám làm điều đó. Nhưng mà tiếp đây, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá đắt.”

Một lão già bộc phát sức mạnh chỉ vào Tô Mị Nhi.

Bình Luận (0)
Comment