Tô Mị Nhi nào phải người có thể chịu nhục?
Lúc trước ở trên Thiên Hồ sơn, thiếu chút nữa thôi là Tô Mị Nhi trị được Diệp Thiên Dật rồi.
“Yêu nữ? Bà đây mà là yêu nữ thì đám người các ngươi là yêu nam, lão yêu nam.”
Khóe miệng Tô Mị Nhi hơi cong lên.
Nhưng mà thực ra bây giờ nàng đang rất hoảng sợ.
Chạy thì vẫn có thể chạy được, chẳng qua là nàng hoàn toàn đã bị nhốt ở đây rồi. Nàng cùng lắm là chỉ chạy được một lúc, chắc chắn không thể kiên trì được lâu.
Hiện tại người duy nhất cứu được nàng chỉ có thể là Diệp Thiên Dật mà thôi. Nhưng vừa nãy nàng liếc qua định vị, Diệp Thiên Dật vẫn còn cách nàng mấy nghìn cây số, còn xa lắm! E rằng nàng không kiên trì được tới lúc đó.
“Đừng nói linh tinh với ả nữa, chỉ là một Thất Phách cảnh thất giai mà thôi, giết thì đơn giản, chỉ được cái giỏi chạy trốn, tốt nhất là giải quyết luôn đi!”
“Giải quyết luôn? Hay là giữ một mạng bắt sống đưa về, như vậy thì Đỉnh Thiên thân vương mới không trách tội chúng ta?”
“Ừm, bắt sống đi.”
Sau đó đám người kia nhìn về phía Tô Mị Nhi.
“Dừng tay!”
Vù.
Đám người nhanh chóng rơi vào vòng hỗn chiến.
Đương nhiên là Tô Mị Nhị không có khả năng đánh lại bọn họ, số lượng quá nhiều, cảnh giới cũng cách biệt, nàng chỉ có thể cắm đầu cắm cổ chạy.
Hai mươi phút sau…
Bùm.
Trong không trung, Tô Mị Nhi bị một tia sét đánh trúng, nhanh chóng rơi từ trên không xuống tạo thành một cái hố sâu.
Trong chớp mắt, đám người ùn ùn xông đến!
“Cấm nhúc nhích!”
Một thanh kiếm kề ngang cổ Tô Mị Nhi.
Tô Mị Nhi rất giỏi, nhưng mà chỉ được mỗi cái tốc độ. Một Thất Phách cảnh thất giai đối mặt với mười mấy Chân Thần cảnh, Thần Minh cảnh, nàng lấy gì ra để đánh đây?
“Một đám người cảnh giới cao như vậy lại đi vây bắt một cô gái yêu đuối xinh đẹp như hoa nghiêng nước nghiêng thành, các người lại còn ra vẻ tự hào như vậy, ta thật sự thấy xấu hổ thay các ngươi đó.”
Tô Mị Nhi cười lạnh một tiếng.
“Ha, còn mạnh miệng gớm nhỉ? Ngươi có cần bản tôn giúp ngươi lột sạch quần áo, để ngươi trở nên nhơ nhuốc trước mặt hàng trăm người không? Nhan sắc quá thực là nghiêng nước nghiêng thành, hẳn là đám người kia sẽ thương yêu nhiều hơn đó?”
Tô Mị Nhi cười một tiếng: “Thật không? Ta đây rất muốn được trải nghiệm đó, chỉ sợ ngươi không dám thôi.”
Hắn nheo mắt lại: “Hừ, có gì mà không dám chứ. Nếu như ngươi muốn được trải nghiệm thì sớm muộn cũng sẽ được trải nghiệm thôi, còn giờ trước hết phải đưa ngươi đến chỗ Đỉnh Thiên thân vương đã! Đưa ả đi cho ta!”
Vài người bước về phía Tô Mị Nhi.
Tô Mị Nhi thở dài một tiếng.
Xong đời rồi!
Lần này mình bị đưa đi như vậy, coi như là Diệp Thiên Dật muốn cứu mình, e là cũng cứu không nổi, đây hoàn toàn là hai khái niệm đó.
Nhưng thật sự nàng không có cách nào để phản kháng cả.
Soạt.
Đúng lúc này, hai chiếc ngân châm xé toạc không trung lao tới. Bởi vì có lực cản từ không gian, hai cây châm độc được phóng từ xa tới này, lại xé mở một lỗ trong không trung trước mắt bọn họ, cho nên đợi đến lúc khoảng cách được rút ngắn lại thì những cường giả bình thường vẫn có thể phản ứng để né tránh độc châm, giờ đây không thể nào né nổi, châm trực tiếp ghim lên tay họ.
Aaaa…..
Tiếng kêu thảm thiết của họ lập tức vang lên.
Huyền Thiên Độc Khí, Châm Thiên Khiển!
Độc tính khá cao, muốn độc chết được bọn họ thì vẫn hơi khó, nhưng tuyệt đối có thể khiến họ mất đi sức chiến đấu!
“Ai?”
Ánh mắt của bọn họ nhao nhao nhìn về một hướng.
“Ta nói một đám tai to mặt lớn các ngươi lại đi cùng nhau bắt nạt một cô gái yếu đuổi, thật là mất mặt quá đê, ta thấy xấu hổ thay các ngươi đó.”
Diệp Thiên Dật đứng trên không trung, khoanh tay trước ngực nhìn bọn họ.
Tô Mị Nhi nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
Nói thật thì trong nháy mắt đó, nàng đã thật sự cảm động rồi.
Đây chính là đàn ông ư? Còn cảm giác an toàn này nữa chứ.
“Ha, một Thánh Quân cảnh thập giai mà cũng dám ở đây làm anh hùng cứu mỹ nhân? Nhóc con, đến từ đâu thì mau cút về đó, tư cách làm anh hùng cứu mỹ nhân không phải là để một kẻ yếu như ngươi có thể làm.”
Diệp Thiên Dật vặn cổ.
Soạt.
Sức mạnh không gian được giải phóng, Tô Mị Nhi lập tức xuất hiện bên cạnh Diệp Thiên Dật.
“Không gian? Nhân tộc?”
Bọn họ nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Dật.
Yêu tộc và nhân tộc không đội trời chung, nhưng không có nghĩa là không thể cùng chung sống, một số ít vẫn có thể chúng sống hòa bình.
Mà yêu tộc có thuộc tính Không gian đã ít lại càng ít hơn, ngoài nhân tộc ra, dường như không có không gian chính thống nữa rồi, cơ bản đều dựa vào mấy thứ như linh khí hay phù triện.
“Đừng đánh nữa, đi thôi.”
Tô Mị Nhi nói với Diệp Thiên Dật.
“Nhưng bọn họ làm người phụ nữ của ta bị thương, không làm thịt bọn họ, ta sẽ rất khó chịu.”
Diệp Thiên Dật hơi nheo mắt lại.
“Ngươi tính làm thịt như nào?”
Khóe miệng Diệp Thiên Dật nhếch lên, búng tay một tiếng.
Soạt.
Trong tay hắn xuất hiện một ống phóng rốc-két.
“Ha, thứ đồ đó của nhân tộc ngay cả một Pháp Tắc cảnh cũng chẳng giết được, ngươi lại muốn dùng nó để giết bọn ta ư? Ha ha ha ha.”
Mấy kẻ kia cười phá lên nhìn ống phóng rốc-két trong tay Diệp Thiên Dật.
Thứ đồ để đối phó với người bình thường này, hắn tính dùng nó để đối phó với bọn họ ư?
“Đến đây nào, ngươi bắn một cái thử xem nào, để xem có bắn rớt được cọng lông nào của ông đây không, ha ha ha!”
Tên cường giả đó cười to một tiếng.
Ầm.
Sau đó một phát đạn từ ống phóng rốc-két bắn thẳng vào tên cường giả kia.
Tên cường giả đó đứng im tại chỗ không động đậy gì cả, thậm chí còn không dùng linh lực phòng ngự.
Tiếp đó, phát đạn kia trúng hắn và phát nổ ngay tại chỗ đó.
Xem ra uy lực rất lớn, nhưng dùng thứ đồ để đối phó người bình thường để bắn một Chân Thần cảnh thì có hơi nực cười đó.
“Ha ha ha.”
Những tên khác cười ha ha thật to, hoàn toàn không coi thứ này ra gì. Bọn họ cho rằng, sau khi khói bụi trong không trung tản đi, họ sẽ nhìn thấy tên cường giả không hề bị thương tổn gì đứng ở kia, thực tế thì đây chẳng là cái quái gì hết.
Nhưng…
Sau khi khói bụi tan đi, nụ cười của mấy người bọn họ cứng lại.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Không có gì cả, nghĩa là… không thấy cái tên cường giả kia đâu nữa.
Tại sao lại không nhìn thấy hắn nữa?
Không phóng thích không gian, không phóng thích sức mạnh cường đại thì cũng giống như một ống phóng rốc-két đơn giản của nhân tộc, vậy tại sao lại không thấy hắn đâu nữa?
Không hề chạy, cũng không hề giải phóng sức mạnh, không có không gian, thứ duy nhất có thể giải thích việc không thấy hắn đâu nữa là… Hắn bị bắn trúng rồi, bị bắn nát thành mảnh vụn rồi.
Nhưng… điều này có thể xảy ra ư? Đây là sự thật sao?
Đây là thứ mà Diệp Thiên Dật có được lúc kích hoạt hệ thống mới chứ không phải là một ống phóng rốc-két bình thường.
“Đến lượt ngươi đó!”
Nòng súng đen ngòm của ống phóng rốc-két trong tay Diệp Thiên Dật nhắm vào một tên khác.
Bùm.
Phát đạn kia nổ ngay tức khắc.
Bởi vì có chút kì lạ cho nên những cường giả này đều phóng thích yêu lực của mình để phòng ngự.
Sau đó…
Khói bụi tản đi, tên kia cũng không thấy đâu.
Đúng vậy, quả thực là đã bị bắn thành mảnh vụn rồi, thậm chí còn chưa kịp phát ra tiếng hét thảm thiết nào cả.
“Ngươi!”
Hai lần liên tục như vậy, con ngươi của những kẻ khác đều co lại, bọn họ cảm thấy việc này có gì đó không đúng.
Mắt Tô Mị Nhi sáng lên!
Diệp Thiên Dật đúng là Diệp Thiên Dật, đù má, mạnh quá trời.
“Giả thần giả quỷ, tất cả xông lên cho ta!”
Đám người đồng loạt xông về phía Diệp Thiên Dật.