Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1625 - Chương 1620: Đây Là Cổ, Không Phải Độc

Chương 1620: Đây là cổ, không phải độc
Chương 1620: Đây là cổ, không phải độc

Bên này Diệp Thiên Dật đang được Tô Mị Nhi mát xa rất thoải mái, nghe Mộc Linh Nhi nói vậy, Diệp Thiên Dật lập tức đứng dậy.

“Hả? Muộn thế này rồi còn có người đến? Không lẽ là người do cái tên Vương Kình Phu kia đưa tới? Theo lý mà nói thì muộn như vậy rồi hắn sẽ không mang người khác tới mới phải.”

Diệp Thiên Dật có chút suy tư.

Bởi vì cho dù cái danh xưng "Tiên Nhân" này của hắn chưa thật sự tin được, nhưng mà Diệp Thiên Dật nghĩ cái tên Vương Kình Phu chắc là vẫn cực kì tôn kính với hắn, điểm này rất đơn giản. Bây giờ muộn vậy rồi, dù thế nào hắn cũng sẽ không để người khác đến làm phiền mình chứ?

Nhưng mà không sao!

Dưới núi......

“Mọi người, bây giờ trời cũng muộn rồi, vẫn là để ta đi hỏi thăm chút, nếu không tùy tiện làm phiền Tiên Nhân vậy thật sự không thích đáng.”

Vương Kình Phu sốt sắng đi theo sau nhưng người kia, vừa đi theo vừa lo lắng nói.

Trời quả thật muộn rồi, nếu mà làm Tiên Nhân tức giận thì người chịu trận là hắn đó.

“Vương thiếu, làm gì có Tiên Nhân nào, ngươi vậy mà thật sự tin trên Tạo Hóa Phong là Tiên Nhân à/”

Phượng Thiên Dương nói một câu!

“Cho dù không phải là Tiên Nhân, thì cũng được xưng là Tiên Nhân, Tiên Nhân đã thay đổi cuộc đời ta, ta liền cực kì tôn kính với ngài ấy!”

Phượng Thiên Dương lắc lắc đầu.

“Ngươi cũng biết, chuyện phế mạch và việc thăng cấp cảnh giới chỉ trong chốc lát cũng không tính là năng lực kinh thiên động địa quỷ thần gì”

“Ta chỉ biết, hơn 100 năm nay chưa từng có một người nào có thể giải quyết được vấn đề phế mạch này của bổn thiếu, cũng không có ai đồng ý giúp, bổn thiểu cũng đã nghĩ rất nhiều phương pháp. Bổn thiểu lại càng biết, Tiên Nhân chỉ là chạm vào bổn thiếu một cái ngay lập tức chữa được phế mạch, cảnh giới tăng vụt!”

Vương Kình Phu nói.

“Đúng thật là có một số thứ, đợi lên trên ta phải xem xem rốt cuộc là người như nào!”

Bạch Vân tôn giả của Phượng Hoàng Thánh Địa nói một câu.

Bọn họ đi đến dưới núi thì dừng lại.

“Mọi người, nghe ta một câu, để ta đi thông báo một tiếng có được không?”

Vương Kình Phu đúng sốt sắng ngăn bọn họ lại nói.

Thông thường mà nói, hắn đứng trước những người này không tính là cái gì, cường giả Phượng Hoàng Thánh Địa, Thánh Nữ Phượng Hoàng Thánh Địa, Vương Kình Phu hắn chỉ là con tép nhưng hắn sợ xảy ra chuyện mà.

“Được, ngươi đi đi, đêm khuya lỗ mãng đến thăm hỏi như vậy quả thật không đúng cho lắm.”

Bạch Vân tôn giả từ tốn nói.

“Cảm ơn mọi người đã hiểu”

Diệp Linh Lung ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi.

Theo trí nhớ thì nơi này không phải là ngọn núi nhỏ bên cạnh Tà Thiên tông sao? Bọn họ không dùng đến nên nơi này bị cho đây là núi bị bỏ đi, mà nhìn qua chút thì dường như nơi này cũng không có gì đặc biệt.

Đúng lúc này, Mộc Linh Nhi đi xuống.

“Sư tôn đợi đã lâu, mời mọi người đi lên.”

Mộc Linh Nhi nói với bọn họ.

Những người đó nhìn nhau một cái.

“Cái gì? Người trên núi biết chúng ta sẽ đến?”

“Nếu đã như vậy, làm phiền rồi.”

Bạch Vân tôn giả chắp tay ôm quyền dẫn mọi người đi lên.

Tôn trọng chút không có gì xấu, dù không thể nào là Tiên Nhân nhưng là cường giả hàng đầu thì bọn họ cũng có ý kiến gì.

Giây phút bọn họ vừa bước chân vào, thì biểu cảm của mấy người đồng loại thay đổi.

“Linh khí thiên địa ở đây sao lại nồng đậm như thế?”

Bạch Vân tôn giả cau mày một cái!

“Thế cũng không tính là gì? Dù gì ngọn núi này cũng lớn như vậy, có đủ số lượng linh vật thiên địa cộng thêm thiên địa linh lực không thoát ra ngoài thì nồng đậm như vậy cũng bình thường thôi.”

Phượng Thiên Dương nói.

“Vậy cũng đúng, như này cũng đủ để biết người trên ngọn núi này quả thật không đơn giản.”

Rất nhanh bọn họ tới vị trí đỉnh núi, ánh mắt đầu tiên là bọn họ đã nhìn thấy Diệp Thiên Dật đang ngồi uống trà ở đó, còn có 2 tuyệt đại mỹ nhân đứng sau lưng hắn.

Hắn?

Bọn họ ai nấy đều sửng sốt.

Bọn họ vốn cho là, Tiên Nhân trong lời của Vương Kình Phu nên là dáng vẻ của lão giả, mà chưa từng nghĩ tới, hắn lại trẻ đến vậy, quả thật như là con nít vậy! Nói thật diện mạo như vậy quả thật là bọn họ sốc quá!

Quả thật là chưa từng gặp qua người nào đẹp trai như vậy! Cũng làm cho người khác cảm giác không tầm thường!

Chỉ là.....

Cảm nhận một chút, trên người hắn không có chút linh lực giao động nào, giống như là một người bình thường vậy.

“Bạch Vân Sơn, Phượng Hoàng Thánh Địa bái kiến các hạ!”

Bạch Vân Sơn chắp tay ôm quyền!

Diệp Thiên Dật thổi nhẹ ly trà, nhấp nhẹ một ngụm, từ tốn nói: “Ngồi đi"

Tổng cộng có 6 người lên đây: Lạc Linh Lung, Bạch Vân Sơn, Vương Kình Phu, cha của hắn Vương Kế Ba, Phương Thiên Dương và Lạc Long Hải cha của Lạc Linh Lung, ý thức có chút mơ hồ được Lạc Linh Lung đẩy lên.

Sau đó bọn họ ngồi xung quanh Diệp Thiên Dật.

“Tiền bối, trong người vi phụ có độc, nghe nói thủ pháp tiền bối cao siêu. Đêm hôm đến làm phiền thật ngại quá, mong tiền bối có thể ra tay cứu giúp.”

Lạc Linh Lung đứng dậy, nho nhã hành lễ với Diệp Thiên Dật.

Phượng Thiên Dương bên cạnh mặt không hề vui vẻ.

Tiền bối?

Quần qòe gì vậy?

Còn không phải tên nhóc con sao?

Bọn họ đang lừa người phải không?

Diệp Thiên Dật có trả lời Lạc Linh Lung, nói thật hắn bị Lạc Linh Lung làm cho kinh ngạc rồi!

Trời ạ, mỹ nữ Yêu tộc này đẹp quá đi!

Bởi vì xuất phát từ sự tôn kính đối với Diệp Thiên Dật, nên khi lên đến Lạc Linh Lung đã gỡ khăn che mặt xuống. Cho nên dung nhan tuyết sắc của nàng làm Diệp Thiên Dật sửng sốt, nhưng bên ngoài Diệp Thiên Dật vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh.

Diệp Thiên Dật đi đến bên cạnh, hái một cánh hoa, giây phút đó thiên địa linh khí dao động, dù gì cũng là một thiên địa linh vật Thần Hư Cấp, vậy mà cánh hoa của nó cứ thế mà bị Diệp Thiên Dật hái xuống, sức mạnh bạo phát đó cũng rất là mạnh!

Nhưng mà, trong cái nhìn của bọn họ, quả thật rung động!

Bởi vì trong cái nhìn của bọn họ Diệp Thiên Dật chỉ là người bình thường, không có tu vi. Nhưng hắn tay không chạm vào thiên địa linh vật Thần Hư Cấp mà không sao, thậm chí cứ thế mà ngắt cánh hoa xuống, thật không tin được! Chỉ có thể hiểu, hắn không phải là người bình thường!

Dù gì thì hai tay vô hiệu hóa linh lực của Diệp Thiên Dật vẫn còn rành rành ở đó.

Sau đó Diệp Thiên Dật bỏ cánh hoa vào ấm trà, Tô Mị Nhi đổ nước nóng lên.

Bọn họ kinh ngạc trong lòng!

Dùng cánh hoa của thiên địa linh vật Thần Hư Cấp pha trà? Việc này có phải là có chút khoa trương rồi không?

Không đơn giản! Tuyệt đối không đơn giản!

“Các vị mời dùng trà.”

Tô Mị Nhi rót trà cho bọn họ.

“Cảm ơn.”

Bọn họ nói.

Nhưng nói thật, cũng không ai uống, cho dù đặt trước mặt, cho dù hái cánh hoa của thiên địa linh vật Thần Hư Cấp pha trà. Thực tế chỉ có chút tác dụng với bọn họ mà thôi.

Việc bọn họ quan tâm là cái người nhìn như rất bình thường mà lại không bình thường này, hắn rốt cuộc có thể giải độc không!

“Các hạ, không biết độc này có thể giải được không?”

Bách Vân Sơn nói.

“Đây là cổ”

Diệp Thiên Dật điềm đạm nói.

“Cổ? Hahaha, các hạ đừng đùa nữa, đây rõ ràng là biểu hiện của trúng độc, hơn nữa trong cơ thể đều là độc, sao lại thành cổ rồi?”

Bạch Vân Sơn cười một cái.

Hiển nhiên là, cái người được xem là cao thủ này, hắn không biết.

“Cha, người muốn uống trà không?”

Lạc Linh Lung nhìn cha mình hỏi, sau đó nhanh chóng cầm trà đến cho Lạc Long Hải uống một ngụm, nên uống thôi, quả thật lâu rồi không có uống nước。

“Hahaha, cổ bổn thiếu cũng biết một chút, Tam trưởng lão cũng là một tay chơi cổ, đây quả thật là độc." Phượng Thiên Dương nói.

Bình Luận (0)
Comment