Độc?
Hay là Cổ?
Cái này không quan trọng!
Diệp Thiên Dật đủ sức chữa khỏi, cho dù đó là cổ, hắn nói độc cũng chính là độc rồi!
Hơn nữa, đây quả thật là cổ, Diệp Thiên Dật không nói bừa, cho dù Diệp Thiên Dật chỉ liếc mắt nhìn một cái cũng có thể nhìn ra, bởi vì luận y thuật, hắn nói thứ hai chẳng ai dám nói là thứ nhất?
Thế mà, những người này cứ tin chắc rằng đó là độc, suy cho cùng thì triệu chứng trúng độc này quá rõ ràng! Mà bọn họ căn bản cũng chưa tra xét ra sự tồn tại của bất kỳ loại cổ nào.
Do đó, trong mắt họ, Diệp Thiên Dật có thể là một kẻ lừa bịp! Hắn việc gì phải làm như thế, giả vờ là cao nhân sao? Khả năng là có vài mục đích.
"Các ngươi thật thú vị. Thứ mà bản thân không biết, mới tới đây nhờ giúp đỡ. Tiên Nhân nói cho các ngươi biết là cái gì rồi, thì các ngươi lại không tin. Vậy các ngươi tới đây làm gì?" Tô Nhị Nhi đứng bên kia nhàn nhạt nói.
Dù sao thì nàng cũng không biết, nàng chỉ biết đứng về phía Diệp Thiên Dật là được rồi.
"Điều này……"
Bị Tô Mị Nhi nói như vậy, bọn họ hình như có chút xấu hổ nha!
Lạc Linh Lung cúi người nói với Diệp Thiên Dật: "Tiền bối, bọn ta không có ý đó. Nếu có chỗ mạo phạm, xin thứ lỗi. Tình trạng cha ta không tốt. Vẫn là xin tiền bối ra tay cứu giúp, làm ơn."
Nàng quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên Dật
Phương Thiên Dương ánh mắt hơi khựng lại!
Nếu người này là giả, hắn nhất định sẽ khiến hắn đẹp mặt!
Vậy mà lại để Lạc Linh Lung hạ mình cầu xin như vậy! Vô sỉ!
Đây là nữ nhân mà hắn thích, hắn không cho phép như vậy!
Diệp Thiên Dật ngồi bên đó hờ hững nhấp ngụm trà, không có bất kỳ biểu hiện gì, căn bản cũng không trả lời.
Phương Thiên Dương siết chặt nắm đấm!
Đây là ý gì? Hắn thực sự nhịn không nỗi muốn tiến lên đấm cho Diệp Thiên Dật một phát! Mẹ nó!
"Tiền bối, cầu xin người!"
Lạc Linh Lung cắn cắn môi, cúi mình cầu xin.
"Linh Lung……"
Chính lúc này, bên cạnh Lạc Linh Lung vang lên một tiếng gọi.
Lạc Linh Lung và mọi người đều sửng sốt.
Lạc Linh Lung quay sang nhìn Lạc Long Hải bên cạnh.
“Cha!”
Nàng nhìn Lạc Long Hải đứng lên với vẻ mặt khó tin.
Mà cả sắc mặt, thần sắc của Lạc Long Hải thậm chí đã hồi phục lại đến mức cực kỳ bình thường.
"Điều này!!"
Bạch Vân Sơn trợn to mắt!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Cha, người không sao chứ?"
Lạc Linh Lung kinh ngạc hỏi.
Bạch Vân Sơn cũng nhanh chóng đưa tay bắt mạch cho Lạc Long Hải!
Điều này……
Mạch tượng vô cùng ổn định, mạnh mẽ, có lực, khỏe mạnh đến không thể khỏe mạnh hơn!
Tại sao chứ? Từ khi bước vào đến giờ, người thanh niên trước mặt này hắn cái gì cũng chưa làm.
Lẽ nào là tách trà lúc nãy?
Bạch Vân Sơn trợn to mắt!
"Đa tạ tiền bối đã trượng nghĩa cứu giải! Lạc mỗ không có gì báo đáp được!"
Lạc Long Hải trực tiếp đến quỳ xuống trước Diệp Thiên Dật, cảm kích vạn phần.
"Đa tạ tiền bối!"
Lạc Linh Lung cũng hành lễ theo.
"Sốc quá đi, Tiên Nhân quả là rất mạnh. Tiên Nhân sớm đã biết sẽ như vậy, thế nên Tiên Nhân đã chuẩn bị trước cốc trà này. Sau khi chú Lạc uống, bất kể là độc hay là cổ, đều khỏi bệnh ngay lập tức. Tất cả những chuyện này Tiên Nhân đều tính toán cả rồi, Tiên nhân quả là thần thông!”
Vương Kình Phu kinh ngạc nuốt nước bọt, không kìm được mà thành kính quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên Dật.
Kinh hãi nhất chính là ba vị trưởng lão của Phượng Hoàng Thánh Địa- cũng là những cường giả hàng đầu, thậm chí ngay cả sư phụ của Lạc Linh Lung cũng hết cách, bọn họ đều không có cách nào cả, sau đó lại được vị Tiên Nhân này chữa khỏi bằng một chung trà như vậy.
Sốc quá rồi!
Bạch Vân Sơn cũng kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Dật.
Một số thì kinh hãi, lạnh cả sống lưng!
Người này rốt cuộc là nhân vật nào? Thật mạnh!
Cảm giác hắn chỉ là một phàm nhân không hề có tu vi, nhưng... điều này là không thể nào. Cảnh giới của người này đã cao đến mức khiến hắn không thể nhìn thấu được!
Khí tức ném lại khiến hắn giống như người thường, chẳng lẽ hắn thật sự là Tiên Nhân, cái gọi là tồn tại trên cả Thần Chí Cao sao? Không thể nào?
Tuyệt đối không có khả năng!
"Nếu đã không sao rồi thì đi đi."
Diệp Thiên Dật nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói.
"Cái này... Tiên Nhân, vãn bối phải làm sao để báo đáp người?"
Cha của Lạc Linh Lung- Lạc Long Hải quỳ bên đó và cung kính hỏi Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật thật muốn nói, con gái của ngươi thật tuyệt, nhưng... hắn không thể nói được! Cái này mà nói ra thì bể chuyện hết.
"Con gái của ngươi có duyên cùng bổn tọa, chẳng qua là chuyện cỏn con thôi, trở về đi, không cần xem bổn tọa như thần thánh."
Diệp Thiên Dật nhàn nhạt nói, như thể hắn không thích bất kỳ sự đền đáp nào cả.
"Cái này... thôi được! Hôm khác vãn bối cùng con gái lại đến thăm Tiên Nhân!"
Lạc Long Hải hành lễ, sau đó dẫn theo Lạc Linh Lung rời khỏi, những người khác cũng lần lượt cáo từ rời đi.
"Lạc Linh Lung, chú Lạc, lần này các người đã tin chưa? Vị Tiên Nhân này thật sự có năng lực phi thường, dường như hết thảy mọi việc vào tay hắn đều có thể làm được trong chớp mắt."
Vương Kình Phu tự hào nói.
"Phải đó, ta có thể cảm nhận được rất nhiều. Trước khi uống chung trà đó, ta cảm thấy là một chân đã bước vào quỷ môn quan rồi. Khi trà xuống tới cổ họng, trong nháy mắt cảm thấy thân nhẹ như chim yến. Các ngươi nói xem, cho dù trà đó là thuốc giải, cũng không thể có tác dụng nhanh như vậy, chỉ có thể nói rằng chung trà đó không phải là một vật tầm thường."
Lạc Long Hải kinh ngạc nói.
"Chỉ là thêm một cánh hoa Lưu Ly Thiên Bách Diệp mà thôi."
Phượng Thiên Dương nói.
"Quá rõ ràng, trong nước trà đó ngoại trừ Lưu Ly Thiên Bách Diệp mà chúng ta nhìn thấy hắn để vào, nhất định trước đó vẫn còn thứ khác. Phải nói rằng vị các hạ đó thật sự không phải dạng vừa đâu, xem ra quả thực không phải là độc, là cổ. Là lão phu ngu muội rồi, Lạc gia chủ, lão phu nhắc nhở ngươi, nếu là độc, thì còn có khả năng là thông qua phương thức khác, nhưng nếu là cổ thì phải là người mà Lạc gia chủ đã tiếp xúc. Rất có thể là ở trong cơm hoặc nước trà. "
Bạch Vân Sơn nhìn về phía Lạc Long Hải.
Trong mắt Lạc Long Hải ánh lên sát khí.
"Trong tâm ta đại khái có tính toán. Lần này thật sự phải đa tạ Tiên Nhân, nếu không, ta thật sự lành ít dữ nhiều."
"Tiên Nhân? Ngược lại là không có khả năng. Nếu là Tiên Nhân, hẳn là tồn tại ở thượng giới chúng ta. Nhưng thật sự có kiểu tồn tại như vậy sao? Kiểu tồn tại như vậy hẳn là dẫm nát hư không thần mới đúng? Lão phu cho rằng không có khả năng"
Bạch Vân Sơn nói.
"Nhưng Tiên Nhân không cầu danh lợi, không cầu báo đáp. Tính cách này thực sự đáng để người khác bái phục, hắn còn không để chúng ta gọi là Tiên Nhân, khiêm tốn quá. Tướng mạo Tiên Nhân thì xem ra đó không phải là thứ mà người phàm có thể có. Có phải hay không chúng ta sắp đụng phải một mốt nguy cơ lớn? Tiên Nhân đến với chỗ chúng ta là để cứu thế?” Vương Kình Phu hỏi.
Không ai trong số họ lên tiếng, bởi vì mọi thứ đều chỉ có thể là phỏng đoán! Nhưng rõ ràng những gì Diệp Thiên Dật làm là đúng, hắn nắm bắt được tâm lý của những người này! Bây giờ, Diệp Thiên Dật trong mắt họ chính là mang một sắc thái thần bí, mà điều Diệp Thiên Dật muốn chính là như vậy
"Linh Lung, mấy ngày nay ở trong nhà đừng đi đâu. Vị Tiên Nhân kia nói ngươi có duyên với hắn, có lẽ ngươi sẽ bắt được vận may lớn."
Lạc Linh Lung gật đầu: "Vâng, cha."