Diệp Thiên Dật thật sự cảm thấy Vương Kình Phu này là thiên tài!
Chết tiệt!
Thế này mà ngươi cũng nghĩ ra được á?
Người anh em à, trâu bò đấy!
Được đấy được đấy!
Lúc này hình tượng hắn trong mắt mọi người lại thêm bí hiểm rồi.
“Đứng dậy cả đi.”
Diệp Thiên Dật thản nhiên nói.
Sau đó mọi người đứng lên.
“Còn nữa, bổn tọa không phải Tiên Nhân, các ngươi nhớ kĩ đấy.”
Vì sao Diệp Thiên Dật phải nói như thế nhỉ?
Rất đơn giản, ngươi đã bao giờ thấy Tiên Nhân bí hiểm thừa nhận mình với người khác mình là cái gì không?
Ngươi càng như vậy, vậy thì ở trong mắt người khác càng nghi ngờ lòng chân thực và mục đích của ngươi!
Tuy rằng hành động ngày hôm nay của Diệp Thiên Dật đã lay động được những người này, thế nhưng dù cho người trong cuộc có tin tưởng, đối với những người qua đường ở bên ngoài kia sẽ không tin tưởng đâu, hoặc là nghe được bất cứ tin đồn nào, ồ, Tiên Nhân này tự xưng là Tiên Nhân, vậy ngươi nói, bọn họ nghi ngờ hay không? Khẳng định là nghi ngờ.
“Vâng! Bọn ta đã hiểu!”
Vương Kình Phu hành lễ với Diệp Thiên Dật rồi nói.
“Vậy hôm nay kết thúc tại đây nhé, quay về đi.”
“Vâng, cáo biệt Tiên Nhân!”
Mặc dù bọn họ đã nghe thấy lời Diệp Thiên Dật nói, nhưng có thể nhìn ra được là bọn họ vẫn như cũ gọi Diệp Thiên Dật là Tiên Nhân, trong mắt bọn họ, Diệp Thiên Dật chính là Tiên Nhân!
Có thể vẫn có người không tin, đúng là bọn họ không tin trên đời này thật sự tồn tại Tiên Nhân, như Lạc Linh Lung, Phượng Thiên Dương.
Chỗ của các nàng là Phương Hoàng Thánh Địa, so với những người này nàng càng biết rõ diện mạo chân thực của thế giới này.
Thế nhưng, điều đó cũng không có nghĩa là Lạc Linh Lung không sùng bái Diệp Thiên Dật.
Mà những thủ đoạn này hôm nay, ngươi dám bảo đảm hắn không phải là Tiên Nhân sao? Nhưng ngươi lại không dám bảo đảm.
“Này, người khác đều đạt được thuộc tính Lôi, còn ta thì sao?”
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Mị Nhi nhìn Diệp Thiên Dật.
“Cho ngươi cho ngươi, nhưng ta không thể xác định được rốt cuộc có phải là vĩnh cửu hay không, dù sao thì ngươi cũng uống thử đi.”
Sau đó Diệp Thiên Dật châm một điếu thuốc.
“Đại ca lợi hại thật đấy!”
Mộc Linh Nhi nhìn Diệp Thiên Dật với ánh mắt đầy sùng bái.
“Này nhé, chỉ là chút thủ đoạn nhỏ mà thôi, ta còn có thể lợi hại hơn đấy.”
Diệp Thiên Dật cười.
“Hì hì hì.”
“Vậy tiếp theo ngươi định làm như nào?”
Tô Mị Nhi hỏi lại.
Trước mắt thì, tin tức này có thể truyền ra ngoài một chút, hơn nữa Diệp Thiên Dật cũng nhận được sự tán thành của một nhóm người, thế nhưng dựa theo cách nói tuần tự của Diệp Thiên Dật, thì tiếp theo nên làm thế nào?
“Tiếp theo, tùy theo tình hình mà hành động thôi.”
Bởi vì Diệp Thiên Dật làm gì cũng không quan trọng, vì dù có làm gì thì đều có điều kì diệu xảy ra, chủ yếu là nhìn để khống chế cục diện sau đó không thể để lộ là được!
……
Dưới núi……
Những người kia có người vui vẻ có người buồn bã, bởi vì có hơn một trăm người lên, nhưng cũng chỉ có hai mươi người được tạo hóa của Diệp Thiên Dật, vì vậy những người khác rất khó chịu!
“Không được, bắt đầu từ bây giờ, ta muốn mỗi giờ mỗi khắc coi giữ dưới Tạo Hóa Phong, ta tin một ngày nào đó, Tiên Nhân có thể cảm nhận được thành ý của ta, nhất định sẽ cho ta cơ huyên!”
“Không sai! Lần này không nhận được cơ duyên không có nghĩa bọn ta và Tiên Nhân không có duyên phận, thế giới rộng lớn như vậy, Tiên Nhân chịu gặp bọn ta, đây chính là thể hiện sự duyên phận, chỉ có thể nói phần vẫn chưa tới mà thôi, bọn ta đợi một chút, có thể chờ cơ duyên tới.”
“Các vị! Bây giờ các ngươi còn nghi ngờ lời bản thiếu nói sao? Hắc Hổ, ngươi còn nghi ngờ không?”
Đệ tử Hắc Hổ kia của Tà Thiên tông lúng túng cười nói: “Trước đây đúng là tầm mắt ta hạn hẹp, thật sự xin lỗi, Tiên Nhân khoan hồng độ lượng, chẳng những không trách tội ta, trái lại còn nâng cảnh giới giúp ta, tuy rằng so với các ngươi, phần cơ duyên này chưa đủ lớn, thế nhưng bản thiếu tin rằng, chỉ cần đủ thành kính, có thành ý, Tiên Nhân sẽ còn cho ta cơ hội lớn hơn.”
“Đúng thế, phương pháp này, trong thiên hạ này ta chưa từng nghe nói có người thứ hai có thể làm được, quá kinh ngạc rồi, bây giờ ta cũng không trở về nữa, ta sẽ ở lại dưới Tạo Hóa Phong này.”
Vào lúc này, Thương Phong và những cường giả của Tà Thiên tông cũng đi tới.
“Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Thương Phong hỏi.
“Hồi bẩm tông chủ……”
“Cái gì!”
Nghe thấy Hắc Hổ nói những chuyện xảy ra lúc nãy, những người kia một mặt khiếp sợ!
“Chuyện này……”
Bọn họ bất khả tư nghị nhìn nhau một cái.
“Ngươi nói, cái găng tay này khiến ngươi chỉ là Thiên Đạo cảnh mà khiến cho Lạc Linh Lung không thể đánh lại?”
Ánh mắt long lanh của Thương Phong nhìn Vương Kình Phu.
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều nhìn thấy rồi.”
“Lạc Linh Lung……”
Lạc Linh Lung gật đầu: “Ừ, cái găng tay này chỉ sợ là linh khí cấp bậc Huyền Thiên Thánh Khí, linh khí bậc này tùy ý đưa cho người khác, cũng đủ để thấy rõ sức mạnh của vị tiền bối này rồi!”
Bọn họ hít vào một ngụm khí lạnh.
“Mẹ nó, quá dọa người rồi đi?”
“Lẽ nào là Tiên Nhân thật sao?”
Bát trưởng lão thì thầm một tiếng.
“Tiên Nhân thì chắc là không thể nào, nhưng có lẽ không còn nghi ngờ gì là một tồn tại đỉnh cấp, các ngươi nói, có phải là tại một vị nào đó ở thời đại Chúng Thần không? Suy cho cùng cũng phải biết, cho dù là giúp Yêu tộc mở ra thuộc tính hay là mở ra linh khí mạnh, dùng nhận thức của bọn ta bây giờ không thể giải thích, nhưng cũng không có nghĩa là thời kì của thời đại Chúng Thần không làm được.”
“Cái này thì có thể đấy.”
Thương Phong nhìn về phía những người kia rồi hỏi: “Vậy hắn có nói tiếp theo sẽ định làm gì không?”
Bọn họ lắc đầu một cái, “Cũng không có.”
“Ừm, có lẽ hắn cũng có ý nghĩ của chính mình, tìm một cơ hội, chúng ta cũng phải gặp được vị cường giả đỉnh cấp này mới được!”
Mọi người nhao nhao rời đi, chỉ còn lại một đám người không càm lòng, bọn họ ở dưới Tạo Hóa Phong bày tỏ thành ý của mình.
Thời gian chậm rãi trôi đi, đệ tử Hắc Hổ đó của Tà Thiên tông cũng không có ý nghĩ quay về tông môn nữa, hắn cũng canh giữ ở dưới ngọn núi.
“Không được! Dù sao ta vẫn cảm thấy phải đi thêm một chuyến tới Tạo Hóa Phong, có lẽ ta luôn cảm giác rằng Tiên Nhân đang đợi ta tới, ta không thể bỏ qua cơ hội lần này, có lẽ nếu như không đi thì sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ cơ duyên này.”
Hắc Hổ đứng lên.
“Tại sao ngươi lại cảm thấy Tiên Nhân đang chờ ngươi tới?”
Có người không hiểu liền hỏi Hắc Hổ.
“Trực giác, các ngươi nghĩ, bổn thiếu trước đây bất kính đối với Tiên Nhân như vậy, thế nhưng Tiên Nhân chẳng những không trách tội bổn thiếu, trái lại còn giúp bổn thiếu thăng cấp, các ngươi nói xem, đây chẳng phải có nghĩa là trong mắt của Tiên Nhân, bổn thiếu chẳng phải là người có duyên với ngài? Nếu không, cho dù Tiên Nhân khoan hồng độ lượng không để ý tới ta, thế những cũng không đến mức muốn thăng cấp cho bổn thiếu chứ?”
Hắc Hổ nói.
Những người kia nhìn nhau một chút.
“Hình như cũng có lý đấy.”
Những người kia gật gật đầu.
“Đúng thế, vì vậy ta muốn tranh thủ tới một lúc, các ngươi thấy sao?”
“Ta cảm thấy đúng là thật sự có thể thử đi tới một chút, Hắc thiếu ngươi nói cũng có lý.”
“Ừ, vậy thì đi lên thôi, nhưng mà bọn ta sẽ không đi lên cùng với ngươi, trước mắt bọn ta vẫn chưa phải là người có duyên với Tiên Nhân, tùy ý đi lên có thể sẽ xảy ra chuyện.”
Được những người này ủng hộ, niềm tin kiên định của Hắc Hổ cũng muốn đi lên!
“Được!”
Sau đó hắn đi lên Tạo Hóa Phong.
“Tiên Nhân, vãn bối Hắc Hổ đến đây lạy Tiên Nhân!”
Hắc Hổ đi tới phía trước quỳ ở đó, học theo Vương Kình Phu nằm rạp xuống ở đó, đầu chạm vào mặt đất.
Diệp Thiên Dật nhìn sang.