Không phải cái tên lúc trước không tin hắn đây sao?
Sao tự nhiên lại lên đây rồi?
Thật là nhức não!
Diệp Thiên Dật vừa mới nổi hứng muốn khéo kéo Tô Mị Nhi vào phòng, tự nhiên hắn lại đi tới rồi!
Chủ yếu là, nếu Diệt Thiên Dật đi vào phòng sớm hơn một bước, hắn cũng lười đi ra, nhưng vừa đúng lúc đụng phải Hắc Hổ này.
Thật tức mà!
Nhưng điều xấu hổ nhất chính là, ngươi không thể phát giận được, người ta đã quỳ ở đây thế này, bộ dáng khuất phục, hắn làm sao tức giận cho nổi?
“Ngươi đến có chuyện gì?”
Diệp Thiên Dật ngồi ở đó, tận lực kiềm chế ‘người anh em’ của mình lại, sau đó uống một ngụm trà, lạnh nhạt hỏi.
“Tiên Nhân.”
Hắc Hổ ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Dật, vẻ mặt thành kính.
“Vãn bối nguyện ý trả bằng mọi giá, hy vọng có thể được Tiên Nhân ban cho sự bất tử.”
Diệp Thiên Dật: “.......”
Thật là nhức não!
Cái người này đúng là mẹ nó thông không được mà!
Người ta đều ngoan ngoãn nghe Diệp Thiên Dật hắn nói? Bảo bọn họ lên đây thì mới lên, Diệp Thiên Dật cũng không có gọi Hắc Hổ, sao hắn lại nghĩ mình có cơ duyên rồi tự lên đây chứ?
Diệp Thiên Dật hắn dễ dãi lắm sao? Còn tưởng rằng là chuyện gì nữa chứ, chuyện này làm hắn cảm thấy thật khó chịu!
“Cơ duyên là bổn tọa tặng, ngươi thích là bổn tọa phải cho ngươi sao?”
Mọe nó chớ, sao ngươi không có chút tinh ý nào giống với Vương Kình Phu nhỉ?
“Vâng, vãn bối hiểu rõ!”
Là hắn hiểu sai rồi?
Diệp Thiên Dật: “........”
Ngươi hiểu cái con khỉ ấy.
Vậy ngươi hiểu rồi, sao còn quỳ ở đó làm gì? Còn không đi?
“Ngươi còn chưa đi?”
Cả người Hắc Hổ run lên.
“Là vãn bối hiểu nhầm ý của Tiên Nhân, mong tiền bối tha thứ.”
Hắn vẫn chưa rời đi chính là vì hắn từng nghe được một ít chuyện xưa của Nhân tộc!
Đại ý là một khi cơ duyên tới phải mau chóng đến bắt lấy!
Quá tam ba bận!
Lần thứ nhất để ngươi đi, không nhất định là muốn ngươi đi, lần hai cũng không nhất định, lần ba cũng chưa chắc, vậy nếu như vượt quá ba lần thì là thật sự muốn để ngươi đi!
Hắc Hổ nghĩ, nếu Tiên Nhân thật sự cho rằng Hắc Hổ hắn không có duyên phận, hắn trước kia đã đắc tội với Tiên Nhân, Tiên Nhân đại nhân đại lượng không để ý hắn là xong chuyện rồi, vì sao lại không để hắn thắng cấp chứ?
Vậy nên, hắn cho rằng, tuy hiện tại Tiên Nhân để hắn đi, nhưng không nhất định là muốn hắn rời đi, hoặc đang chỉ khảo nghiệm hắn, là khảo nghiệm hắn đến cùng có phải là người hữu duyên, hắn đi rồi, thì chính là không có duyên, nếu hắn không đi thì càng là hữu duyên!
Ba lần! Ba lần cơ hội!
“Ừm, lui xuống đi!”
Diệp Thiên Dật nói một câu.
“Tiền bối, vãn bối vẫn muốn ở lại thêm một lúc.”
Hắc Hổ quỳ ở đó, cung kính nói.
Lần thứ hai rồi!
Quá tam ba bận, vẫn còn một cơ hội nữa!
Diệp Thiên Dật cau mày.
Đây là có ý gì? Đúng là một tên bướng bỉnh!
“Bổn tọa nói, xuống núi!”
Diệp Thiên Dật lại nói một câu.
Lần thứ ba rồi!
Hắc Hổ phịch một tiếng dập đầu với Diệp Thiên Dật!
“Tiên Nhân!”
“Đ * m * , mau cút đi!”
Diệp Thiên Dật tức thời không kiềm chế được!
Chết tiệt!
Lão đây làm thịt ngươi!
Ngươi có phải bị bệnh không?
Tô Mị Nhi bên cạnh một phen giật mình!
Diệp Thiên Dật này sao có thể mắng người chứ, mắng người đâu có phù hợp với phong thái của một Tiên Nhân?
Hắn Hổ cả người run lên!
“Vâng! Vãn... vãn bối cáo lui!”
Sau đó Hắc Hổ chạy nhanh xuống núi!
“Ngươi thật quá lỗ mãng, sao lại có thể mắng hắn chứ?”
Tô Thủy Nhi nói với Diệp Thiên Dật.
“Ta là nhịn không được mà, tuy ta là đi gạt người, nhưng cơ duyên ta phát cũng đều là hàng thật giá thật, ngươi nói đi, hắn làm như không có chuyện gì bỗng dưng đến nhà ta đòi tiền, ta không đưa hắn, hắn còn làm như đó là chuyện đương nhiên, đây không phải có bệnh thì là gì?”
Diệp Thiên Dật phục luôn rồi.
“Vậy ngươi cũng phải tém tém bớt tính khí của ngươi lại.”
Tô Thủy Nhi nói.
Sau đó Diệp Thiên Dật kéo Tô Thủy Nhi.
“Không nghĩ nữa, ta muốn phát tiết lửa giận.”
Tô Mị Nhi: “.......”
Dưới chân núi…
Hắc Hổ trầm tư, chầm chậm xuống núi.
“Ý của Tiên Nhân là thế nào?”
Hắc Hổ hồi tưởng lại lời nói của Diệp Thiên Dật.
“Đ * m * , mau cút đi!”
Hắc Hổ hít một hơi.
Rốt cuộc là có ý gì?
Từ từ đã!
Hắc Hổ cau mày, giống như đã thông suốt điều gì đó.
“Tiên Nhân giống như rất muốn bức ta rời đi, giống như thời gian đang cực kỳ gấp gáp.”
Hắc Hổ lại rơi vào trầm tư.
“Đ * m * , đ * m * là cái gì nhỉ? Lời Tiên Nhân nói cũng không hoàn chỉnh, thật là rất khó lý giải mà.”
Đ * m * ... đ * m * m * ... đi đ * m * là đi đâu nhỉ?
Là trong nhà!
Ý của Tiên Nhân là, hắn phải khẩn trương đi, đi đ * m * trong nhà! Kia cũng không thể đ * m * trong nỗi nhớ? Này cũng không phải! Chỉ có ở nhà là khá đúng, nó có vẻ hợp lý hơn?
“Chẳng lẽ mẹ đã xảy ra chuyện?”
Hắc Hổ kinh hãi, Tiên Nhân muốn hắn mau rời đi, chẳng lẽ…
“MẸ!”
Hắc Hổ nghĩ tới đây, hắn liền chạy như điên xuống chân núi.
Dưới chân núi, sư tôn của Hắc Hổ, Bát trưởng lão của Tà Thiên tông biết được hắn lại lên núi, nhanh chóng xuống núi đợi Hắc Hổ, xem xem tên nhóc này có mang về được tin tức gì không. Sau đó bọn họ nhìn thấy Hắc Hổ chạy như điên xuống núi.
“Đồ đệ, đã xảy ra chuyện gì làm ngươi hoảng hốt vậy?”
Bát trưởng lão khó hiểu hỏi.
“Sư tôn, sư tôn, mẹ đệ tử chỉ sợ đã xảy ra chuyện, đệ tử muốn nhanh chóng về nhà.”
Hắc Hổ hoảng loạn nói.
“Cái gì? Sao nói có chuyện liền có chuyện? Ai nói với ngươi?”
“Là Tiên Nhân nói cho đệ tử, muốn đệ tử nhanh chóng xuống núi, tiền bối nói đ * m * ... nhưng hắn không nói hết, nhưng ta biết ý tứ của tiền bối, là bởi vì chỉ có đến nhà của mẹ đệ tử, thì nhất định là mẹ đệ tử đã xảy ra chuyện!”
Hắc Hổ nôn nóng nói.
Những tên cường giả nhìn nhau, khóe miệng run rẩy.
Đ * m * ...
Ngươi chắc chắn?
“Chớ hoảng sợ, lão phu cùng ngươi trở về sẽ nhanh hơn, tông chủ, các vị trưởng lão...”
Thương Phong nói: “Cùng đi đi, nói không chừng có thể giúp được một tay.”
“Đa tạ tông chủ, đa tạ sư tôn, đa tạ các vị trưởng lão!”
Hắc Hổ lau nước mắt, lòng như lửa đốt.
“Được, ngươi chờ một lát, đường đi xa, lão phu đến tông môn lấy thần điêu tới, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn!”
Sau đó những cường giả nhao nhao tránh ra.
“Các vị, chuyện này các ngươi thấy thế nào?”
“Tại sao lão phu cảm thấy đó là câu chửi tục nhỉ?”
“Nhưng đứa nhỏ lại không nhận ra cơ chứ? Hơn nữa, đây giống lời lẽ của một cao nhân sao? Vậy nên, lão phu cảm thấy, chúng ta cùng đến đó xem xem, trên đường một là có thể dò hỏi chút chuyện của Tạo Hóa phong, hai là đến xem nhà mẹ hắn rốt cuộc có chuyện gì, nếu mà không có việc gì, đó chẳng phải đã chứng minh được điều gì đó sao?”
“Được, cứ quyết định như thế đi!”
Rất nhanh sau đó, một con thần điêu mang bọn họ bay lên trời.
Mấy tiếng sau, bọn họ đi tới một vị trí trong một tòa thành ở Chú Lôi Yêu Vực.