Một người là vận may, hai người là trùng hợp, ba người là kỳ tích, vậy mười người thì sao?
Không thể nói rằng, ba chữ vô cùng đơn giản thậm chí vô cùng xấu này, làm cho mười mấy người thăng cấp một cách không hề có đạo lý đấy chứ? Vậy chỉ có thể nói, bên trong chữ này đúng là có đạo lý thiên địa!
Mà bọn họ hoàn toàn không cảm giác được, thì chỉ có thể nói bọn họ vô duyên hoặc là không đủ tư cách.
"Chuyện này... tại sao có thể như vậy!?"
Thiên Sư kia tự lẩm bẩm!
Hắn không thể nào hiểu được, ba chữ xấu như thế lại có thể khiến mười mấy người ở đây cứ như vậy thăng cấp!
Một người hai người thì còn tạm, nhiều người như vậy, thì chỉ có thể nói đồ vật ẩn chứa bên trong mấy chữ này không đơn giản!
Mặc dù hắn không có cảm nhận được điều gì, nhưng làm sao giải thích được một cảnh này đây?
"Xem ra đúng là cao thủ."
Có cường giả của Phương Hoàng Thánh Địa nói một câu.
"Ừ, không sai, dù không có khả năng thế nào đi chăng nữa, nhưng chuyện này đã thành sự thật, thì không thể cũng nên biến thành có thể."
"Nhưng... làm sao làm được điều này? Chẳng lẽ đây quả thật là một vị tồn tại đỉnh cấp trong lúc nhấc tay có thể làm được chuyện không thể tưởng tượng nổi sao? Nhưng muốn làm được điều này, ngay cả Thần Chí Cao cũng không làm được mà?"
"Được thì cũng được, nhưng không đến mức nói Thần Chí Cao viết mấy chữ đã có thể làm cho một đám người nhao nhao thăng cấp, đây rốt cuộc là tình huống thế nào!"
“...”
"Linh Lung, trong nét chữ này, ngươi có thể tìm hiểu được điều gì sao?" Lạc Long Hải hỏi.
Lạc Linh Lung lắc đầu: "Ta không nhìn ra được gì."
"Đúng thế, những người có thiên phú, huyết mạch xa kém ngươi lại đang nhao nhao thăng cấp."
Lạc Linh Lung nói: "Có thể do cảnh giới của ta đã là Thái Cổ Thần Vương cảnh, một vài thứ ẩn chứa bên trong nét chữ này đã không có trợ giúp gì với ta."
"Ừm, vậy cũng phải. như vậy chúng ta chờ Tiên Nhân xuống núi truyền đạo cho mọi người, đến lúc đó ngươi nhìn xem có thể hiểu được điều gì hay không."
"Ta biết."
Phượng Thiên Dương đứng bên cạnh siết chặt nắm đấm!
Hắn còn không tin!
Mặc dù bây giờ rất nhiều thứ đều có vẻ huyền diệu như vậy! Nhưng hắn vẫn luôn không đồng ý thừa nhận cái người gọi là Tiên Nhân trên Tạo Hóa Phong này!
Lời của những cao thủ kia... có nghĩa là thừa nhận, người kia là Tiên Nhân?
Chi là dù hắn chưa từng thừa nhận mình là Tiên Nhân, nhưng hắn những làm những chuyện này, không phải chính là cách làm của một vị Tiên Nhân sao? Còn truyền đạo không ràng buộc, còn tặng cho tất cả mọi người tạo hóa cùng cơ duyên, sao ngươi không lên trời đi?
Hắn không tin, người trên Tạo Hóa Phong này không có mục đích gì!
Hai giờ sau...
Lúc Y Thất Nguyệt lên núi đại khái là sáu giờ sáng, mà Diệp Thiên Dật nói tám giờ hắn sẽ truyền đạo, hiện tại cũng đã đến tám giờ.
Thành Thiên Dương.
Bên ngoài sòng bạc Thiên Dương...
Y Thất Nguyệt và Nguyệt Nhi đi ra.
Lại là ở chỗ như nhau, Y Thất Nguyệt lại ngẩng đầu lên, hít hít cái mũi nhỏ, ngửa mặt bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, nói từng chữ từng câu, dõng dạc lại bi phẫn muôn phần:
"Thế sự mênh mông khó tự liệu,
Tiên nữ ưu sầu luôn tự giễu,
Một bầu nhiệt huyết ý nan bình,
Hai hàng nước mắt bất đắc dĩ
Gâu... Gâu... !"
Y Thất Nguyệt khó chịu!
Không cam lòng!
Hết rồi! Lại thua hết rồi!
Vì sao?
"Aaaaaa!"
Nàng phát điên nắm lấy mái tóc của mình, tủi thân ngồi xổm trước cổng sòng bạc.
Lại thua hết rồi!
Hu hu hu hu.
Nguyệt Nhi và Y Thất Nguyệt cùng nhau ngồi xổm ở đó.
Nếu như Quận chủ không đánh bạc, hiện tại nàng hẳn là một phú bà rồi.
Không, khẳng định là một phú bà.
"Quận chủ, về sau ngài đừng đánh bạc nữa."
Nguyệt Nhi cúi đầu nhỏ giọng nói lầm bầm.
"Vì sao? Ngươi cũng đang chất vấn kỹ thuật đánh bạc của bản tiên nữ sao?"
Y Thất Nguyệt oan ức nhìn Nguyệt nhi.
Nguyệt Nhi nhanh nhẹn lắc đầu: "Không... Không phải, chỉ là... mỗi lần những người ở sòng bạc kia nhìn thấy Quận chủ ngài đi vào, bọn họ đều tranh cướp giành giật muốn chơi cùng Quận chủ ngài. Nguyệt Nhi cảm thấy trong mắt bọn họ, Quận chủ chính là dê béo... à không, là bọn họ đã khám phá ra kỹ thuật đánh bạc của Quận chủ ngài, cho nên mới cố ý muốn đánh bạc với Quận chủ ngài."
"Thật sao? Kỹ thuật đánh bạc của bản tiên nữ lại bị bọn họ nghiên cứu hoàn toàn rồi? Vậy xem ra bản tiên nữ đã nổi danh trong giới đánh bạc này."
Y Thất Nguyệt vuốt cái cằm thon của mình.
"Ừm, danh tiếng Quận chủ đại nhân đã đủ rồi, giống như danh tiếng của Quận chủ đại nhân ở giới võ đạo vậy. Ngài có thể lựa chọn cách làm trước đó, cũng rời khỏi giang hồ."
Nguyệt Nhi nói liên tục.
"Không được, ở giới võ đạo, bản tiên nữ đã có thành tích thứ nhất thế hệ này của bản tiên nữ. Nhưng ở giới đánh bạc, lại có vô số người, mà bản tiên nữ chỉ mới có chút danh tiếng, bản tiên nữ cũng muốn làm người đứng thứ nhất, cố lên! Cố gắng!"
Nguyệt Nhi: “...”
"Nhưng... Ngài không có tiền mà."
Y Thất Nguyệt ngoẹo đầu, thầm nghĩ: "Đối với một cô gái, có cách nào có thể nhanh chóng có tiền đây?"
Nguyệt Nhi cũng nghiêng đầu nhỏ nghĩ nghĩ, đột nhiên giật mình.
"Quận... Quận chủ, không được đâu, thật sự không được đâu."
Y Thất Nguyệt gõ đầu nhỏ của nàng một cái: "Cái đầu nhỏ của ngươi nghĩ gì thế?"
Nguyệt Nhi đỏ mặt nhỏ cúi đầu không nói lời nào.
"Có rồi!"
Đôi mắt đẹp của Y Thất Nguyệt sáng lên.
"Ta phải hỏi xem tiểu ca ca Tiên Nhân có thiếu người làm thuê hay không, dù sao Tạo Hóa Phong kia hắn cũng có hai cô gái rất xinh đẹp rồi đúng không? Còn có một cô bé nữa, sắc đẹp của bản tiên nữ nghiêng nước nghiêng thành như thế này, lẽ ra cũng có thể làm công cho hắn, tiền lương hắn trả nhất định sẽ cực kỳ xa xỉ! Đúng đúng đúng! Đi thôi!"
Sau đó Y Thất Nguyệt chạy về hướng Tạo Hóa Phong.
...
Dưới núi, người đông nghìn nghịt, toàn bộ tụ họp ở nơi này! Bọn họ chỉ chờ Diệp Thiên Dật xuống núi.
Lúc này, Diệp Thiên Dật chậm rãi đi xuống, trong nháy mắt, đám người phía dưới đã ồn ào!
"Tiên Nhân xuống núi, Tiên Nhân xuống núi!"
"Ừng ực —— đây chính là phong thái của Tiên Nhân sao? Đây là lần đầu tiên ta được nhìn thấy Tiên Nhân, oa! Tướng mạo của ngài ấy thật anh tuấn!"
"Thánh quang! Các ngươi có nhìn thấy thánh quang không? Còn chói mắt hơn cả mặt trời!"
"Đây... Đây chính là Tiên Nhân sao? Mà cô gái đứng bên cạnh Tiên Nhân thật đẹp!"
“...”
Hắn đúng là có tướng mạo anh tuấn đến mức khiến các cô gái không cách nào kháng cự!
Diệp Thiên Dật nhìn về người đông nghìn nghịt phía trước.
Người tới nhiều hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của Diệp Thiên Dật.
Chuyện này đã náo động đến mức này rồi sao?
Thế thì cũng tạm được, trước mắt còn khống chế được.
Diệp Thiên Dật tin tưởng sau chuyện này, hẳn là hắn đã gần như khống chế được toàn cục.
Phịch——
Vương Kình Phu dẫn đầu, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
"Vãn bối tham kiến Tiên Nhân!"
Khi có một người dẫn đầu, những người khác cũng theo nhau quỳ trên mặt đất hành lễ với Diệp Thiên Dật.
"Bái kiến Tiên Nhân!"
Những cô gái kia cũng đều hạ thấp người hành lễ!
Trong chớp mắt, gần vạn người đồng loạt quỳ xuống đến.
Những người này đồng loạt quỳ xuống, khiến rất nhiều cường giả có tu vi tương đối cao xấu hổ.
Bọn họ nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, trên cơ bản người bên cạnh, xung quanh đều quỳ xuống, mà bọn họ còn đứng tại chỗ, thật khiến cả người rất khó chịu!
Khiến bọn họ quỳ xuống? Bọn họ đều không phải võ giả thông thường, cảnh giới cũng không thấp, tôn nghiêm của bọn họ không cho phép cho chép mình quỳ xuống.
Nhưng không quỳ thì...
Cho dù người này không phải Tiên Nhân thì cũng là cường giả cấp cao nhất trên thế gian này, mà bọn họ đã đến, chính là vì muốn có được một điều gì đó. Người xung quanh đều quỳ, bọn họ không quỳ thì có vẻ giống như mình không phải rất tôn kính với ngài ấy.
Trên thực tế có người không chịu nổi loại gánh nặng tâm lý này, nên vẫn quỳ xuống.
Đương nhiên, những loại hình cường giả Thương Phong, Thiên Sư thì không có khả năng quỳ xuống.
"Đều đứng lên đi."
Diệp Thiên Dật nói một câu, hai tay chắp sau lưng.
Y Thất Nguyệt cùng Nguyệt Nhi cũng chạy tới bên này, thấy cảnh này, Y Thất Nguyệt làm một động tác vô cùng xốc nổi!
"Bái kiến Tiên Nhân!"
Mọi người: “...”
Không phải chứ, Quận chủ đại nhân này muốn làm gì?
"Chẳng lẽ, vừa rồi Quận chủ đại nhân đã ở trên Tạo Hóa Phong, nàng biết điều gì sao? Trước đó Quận chủ đã đến đánh nhau, bây giờ lại xưng là Tiên Nhân. Các ngươi không cảm thấy Quận chủ đại nhân biết chuyện gì sao?"
"Hít —— điều này...”
Những người kia âm thầm hoảng sợ.
Diệp Thiên Dật nhìn lướt qua đám người, thản nhiên nói: "Hôm nay bổn tọa đến để truyền đạo cho các ngươi. Phương thức truyền đạo cũng tương đối tùy ý. Bổn tọa sẽ tùy tiện gọi một số người, các ngươi có thể đặt câu hỏi với ta. Bổn tọa sẽ giải đáp cho các ngươi, các ngươi cũng có thể trao đổi với ta về phương diện kỹ nghệ, ví dụ như cầm kỳ thư họa, vân vân... Như vậy, không cần nói nhảm nhiều lời, hiện tại bắt đầu từ vị thứ nhất."