Diệp Thiên Dật và Y Nhân Tuyết cùng bước tới.
“Cây nhỏ, Cây nhỏ, ngươi có nhìn thấy chị quay về không?”
Mộc Linh Nhi ngẩng đầu lên và nhìn cây thần to lớn rồi vội hỏi.
Một nhánh dây leo ngẩng lên và gật đầu như một con người.
“Thật à, chị ở đâu?”
Mộc Linh Nhi phấn khích hỏi.
Sau đó dây leo kia lại đong đưa.
Sau đong đưa xong, nó chỉ về một hướng.
Ý rất đơn giản, nó có thấy chị của Mộc Linh Nhi quay về, nhưng giờ nàng không ở đây, mà ở đâu nó cũng không rõ, nhưng nó biết chị của Mộc Linh Nhi đi về hướng đó.
Diệp Thiên Dật nhìn qua.
Hướng đó... không phải là hướng rời khỏi Tinh Thần Chi Hải à?
“Chị đi khỏi đây rồi ư?”
Mộc Linh Nhi cắn môi.
“Vậy thì chắc là chị sẽ để lại thông tin cho Linh Nhi!”
Sau đó Mộc Linh Nhi vẫy tay: “Cây nhỏ, Linh Nhi phải đi rồi, lát nữa lại đến chơi với ngươi nhé.”
Rồi Mộc Linh Nhi chạy đến trước mặt Diệp Thiên Dật: “Anh ơi, Linh Nhi biết là ở đâu rồi.”
“Ừm, vậy chúng ta đi thôi.”
“Được, anh ơi qua đây với Linh Nhi.”
Mộc Linh Nhi đưa Diệp Thiên Dật đến một nơi.
Chỗ đó cách Thương Khung Thần Thụ hơi xa, ít nhất là ba đến bốn km.
Vén mây mù ra là trời xanh!
Sau khi Mộc Linh Nhi đến một rừng cây đặc biệt, Diệp Thiên Dật thấy nàng sử dụng thủ pháp nào đó phóng thích linh lực, nhưng cái cây này đều cử động và di chuyển đến một vị trí đặc biệt.
“Trên đầu nàng...”
Y Nhân Tuyết nhăn trán cau mày.
Nàng thấy trên đầu Mộc Linh Nhi có một bông hoa nhỏ.
Đây là bông hoá nhỏ mà Diệp Thiên Dật nhìn thấy khi lần đầu tiên gặp Mộc Linh Nhi.
Sau đó Diệp Thiên Dật không còn thấy bông hoa này nữa.
“Diệp công tử, ngươi nói xem...”
Y Nhân Tuyết không thể tin hỏi: “Ngươi nói xem... có khi nào nàng là nhân hình do thần vật thiên địa hoá thành không?”
Diệp Thiên Dật: “...”
“Chuyện này... không phải chứ?”
Diệp Thiên Dật cau mày.
“Có lẽ đó là ký hiệu của tộc nàng? Hình như sau khi bông hoa đó xuất hiện, nàng mới có thể phóng thích linh lực.”
Diệp Thiên Dật không chắc chắn nói.
“Nhưng... trước giờ ta chưa từng nghe nói kiểu phóng thích linh lực gì đó thì trên đầu sẽ xuất hiện bông hoa.”
Y Nhân Tuyết không hiểu.
“Nhưng... ngươi không cảm thấy quá kỳ lạ ư? Linh vật thiên địa muốn sinh ra linh trí phải mất cả mười vạn năm mới bắt đầu diễn sinh được, muốn hoá thành hình người, không phải mất cả trăm vạn năm sao? Theo ghi chép, thời đại Chúng Thần mười chín vạn năm trước, thời đại này trôi qua hai mươi vạn năm, đây là niên đại mà loài người trên lục địa này chính thức sinh ra...”
Sau đó Diệp Thiên Dật tiếp tục nói: “Cũng tức là, linh vật thiên địa muốn hoá thành hình người, bình thường, từ trăm vạn năm trở lên, có nghĩa là xuất hiện còn sớm hơn sáu mươi vạn năm so với sự xuất hiện chính thức của con người, yêu thú và hung thú đủ các loại các dạng thời kỳ này sớm đã xuất hiện... Huống hồ nơi đây là Tinh Thần Chi Hải mới hình thành mười chín vạn năm trước, sớm hơn nữa, ở đây có thể chỉ là một nơi bình thường...”
Ý của Diệp Thiên Dật rất rõ ràng, hắn không tin một linh vật thiên địa có thể sinh trưởng cả trăm vạn năm mà không bị phát hiện và ngắt đi, lại còn thành công hoá thành hình người.
Chủ yếu, ở bây giờ là vậy, nhưng trước đó chắc chắn không phải không thể đến gần, không thể cả trăm vạn không cách nào tiếp cận được đâu nhỉ? Không đến mức đó đâu.
“Đúng vậy, về lý thuyết ta cũng không tin, nhưng... lỡ như là thật thì sao?”
Y Nhân Tuyết nói.
“Lỡ như...”
Đúng thế.
Lỡ như thật thì sao?
Xác suất rất nhỏ, gần như bằng không, nhưng không có nghĩa là không thể xảy ra!
“Những cây này tổ hợp thành một trận pháp, có lẽ sau khi trận pháp này mở ra sẽ là một thế giới khác, nếu nàng là nhân hình, thì đó chắc là lí do nàng tồn tại được cả trăm vạn.”
Y Nhân Tuyết nhìn những cái cây đó và nói.
“Nhưng những cái cây này không thể sống cả trăm vạn được.” Nàng lại phản bác lại.
Diệp Thiên Dật cân nhắc: “Trừ phi... những cây này không bình thường, tuy nhiên... cứ cho là không bình thường, thì nhiều năm thế rồi, thật sự không có chút sự cố nào phá huỷ chúng à?”
Những điều chưa biết quá nhiều!
Nhưng Diệp Thiên Dật tin, nếu là thật thì nhiều khả năng là do sự cố.
Bởi vì linh vật thiên địa hoá thành nhân hình vốn đã là điều tường chừng như không thể xảy ra.
Sau khi các sự cố kết hợp với nhau, sẽ xuất hiện một sự cố lớn hơn.
Lúc này, một tia sáng le lói.
“Anh ơi, chị ơi.”
Mộc Linh Nhi kêu lên, Diệp Thiên Dật và Y Nhân Tuyết vội bước tới.
“Đi vào trong chính là nơi mà Mộc Linh Nhi và chị sống.”
Diệp Thiên Dật gật đầu, rồi họ bước vào trận pháp dịch chuyển mà không biết nó hình thành như nào.
Soạt—
Một tia sáng loé lên, bọn họ xuất hiện trong một sơn động.
“Chính là ở đây à?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Không không không, phải đi về phía trước một đoạn nữa cơ.”
Hai người họ và Mộc Linh Nhi cùng đi về phía trước!
Trước mặt có ánh sáng, đó là điểm cuối của sơn động này!
Khi họ bước ra khỏi sơn động này...
Mẹ tôi ơi!
Diệp Thiên Dật và Y Nhân Tuyết đều sững người ở đó!
Nơi này không lớn! Chắc chắn không lớn! Nhiều nhất là... ừm... nhiều nhất cũng chỉ khoảng 1000 mẫu đất, đại khái tương đương với một trăm cái sân bóng đá.
Thực ra cũng không phải quá nhỏ, nhưng so với một thế giới thì quả thực là nhỏ thật.
Có một cái hồ, là trung tâm của chỗ này!
Hồ này trong đến mức không thể tưởng tượng được!
Sở dĩ nói nơi này không lớn là vì bọn họ thấy ở đây có kết giới, phạm vi kết giới chính là diện tích nơi này, còn ngoài kết giới là chỗ nào, Diệp Thiên Dật và Y Nhân Tuyết nhìn qua, dường như toàn là bóng tối, không biết trong bóng tối đó có gì nữa.
Cái này không quan trọng!
Quan trọng là...
Linh lực thiên địa ở đây nhiều đến không tưởng được!
Ngươi có tìm cũng không tìm thấy linh vực thiên địa ở đâu nồng hậu hơn ở chỗ này!
Sao linh vực thiên địa lại nồng hậu như vậy?
Ngoài cái hồ không bình thường này ra, đó chính là vô số thần vật thiên địa có đỉnh cấp mười vạn năm trở lên! Các loại linh vật này hội tụ thành một nơi như thế!
Có bướm, có ong và các động vật nhỏ, nhưng không có yêu thú!
Theo lý mà nói, những động vật nhỏ này ở một nơi như vậy, dù chúng là động vật cũng có thể trở thành yêu thú, thậm chí trong thời gian dài sẽ hoá thành nhân hình, nhưng chúng không thể hoá thành yêu thú, không cần nghĩ về điều này nữa, bằng không, ngay khi ngươi bước vào nơi này sẽ thấy rất nhiều yêu thú khoa trương!
Có lẽ vài năm sau, mười mấy hoặc trăm năm sau, Bọn họ đều chết, nhưng chúng lại còn con cháu...
Một nơi như thế, ngươi hoàn toàn có thể tin, linh vật thiên địa không tới một trăm vạn là có thể hoá thành nhân hình, hoặc một trăm vạn năm nhất định hoá thành nhân hình được, bởi vì linh vật thiên địa quá nồng hậu!
“Đây không phải là... Sinh Mệnh Chi Nhãn trong truyền thuyết ư?”
Y Nhân Tuyết nhìn thứ lộ ra dưới hồ nước mà không dám tin.