Diệp Thiên Dật chắc cũng biết rõ đầu đuôi câu chuyện.
Linh Nhi và chị nàng đều là linh vật thiên địa biến hình, chị nàng biến hoá sớm hơn và luôn sống ở đây.
Hôm đó, hai người họ rời khỏi bí cảnh, đang vui đùa gần đó thì đột nhiên có mấy cường giả nhân tộc đến, phát hiện ra và tấn công bọn họ, may mà họ quen thuộc với nơi này, lại thêm nơi này có rất nhiều đại trận nên hai người chia nhau ra chạy.
Đây chính là nơi đã xảy ra chuyện này hai năm trước!
Ở đây khá bí ẩn, cho dù mấy người đó có lợi hại tới đâu cũng không thể phát hiện ra chỗ này!
“Vậy ngươi mau đi tìm tin tức mà chị ngươi để lại đi?”
Chị của Linh Nhi nhất định sẽ để lại thông tin gì đó cho nàng, nếu không nàng đến đây làm gì?
Chỉ là, để bảo vệ sự an toàn cho bản thân nàng và Linh Nhi, thông tin này sẽ vô cùng bí mật, và cũng chỉ có Linh Nhi mới tìm ra được!
“Vâng ạ!”
Sau đó Mộc Linh Nhi chạy đi.
Diệp Thiên Dật quan sát nơi này.
Ôi mẹ ơi!
Nơi này quả thật quá khoa trương!
Một lúc sau, Y Nhân Tuyết mở đôi mắt xinh đẹp ra.
“Sao rồi?”
Y Nhân Tuyết đứng dậy gật đầu: “Giọt nước sinh mệnh quả nhiên thần kỳ, bị thương nặng như vậy mà giờ đã hoàn toàn hồi phục.”
Diệp Thiên Dật không khỏi ngưỡng mộ.
“Nếu có thể múc một gáo mang đi, có lẽ sẽ có ích hơn so với đan dược cửu giai kia nhiều.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Đúng thế, đáng tiếc rằng Sinh Mệnh Chi Nhãn quá mạnh, đây đã không còn là linh vực thiên địa bình thường gì nữa rồi, nó xứng được coi là thần vật đúng nghĩa.”
Y Nhân Tuyết cảm thán.
Loại tồn tại này không phải là nói cảnh giới của ngươi cao bao nhiêu thì có thể có được, cho dù ngươi có là Thần Chí Cao cũng không thể đứng bên cạnh Sinh Mệnh Chi Nhãn!
Soạt—
Một luồng ánh sáng loé lên từ xa, Diệp Thiên Dật và Y Nhân Tuyết vội quay ra nhìn.
Họ thấy luồng ánh sáng đó tiến vào cơ thể Mộc Linh Nhi.
Diệp Thiên Dật và Y Nhân Tuyết bước tới.
“Sao vậy?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
Mộc Linh Nhi mở mắt.
“Chị nói với Linh Nhi, sẽ có người đến đây triệt để tìm kiếm Tinh Thần Chi Hải, bảo Linh Nhi sau này dù thế nào cũng đừng đến Tinh Thần Chi Hải nữa.”
“Ai cơ?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Chị nói, là người của Thần Vực.”
Diệp Thiên Dật vội cau mày!
Chuyện này khó rồi đây!
Thần Vực!
Có điều nghĩ lại, nếu Thần Vực muốn khám phá hết Tinh Thần Chi Hải này, thì cũng rất có tư cách.
“Vậy chị ngươi đâu?” Diệp Thiên Dật hỏi.
“Chị không nói.” Mộc Linh Nhi lắc đầu.
“Nàng có lẽ vì muốn bảo vệ ngươi.” Diệp Thiên Dật nói.
“Vâng... nhưng Linh Nhi muốn tìm chị.” Mộc Linh Nhi ủ rũ nói.
Nhưng, nàng vui vì ít nhất cũng biết chị mình không sao.
“Không sao đâu, dù gì cũng sẽ tìm được thôi,” Diệp Thiên Dật động viên.
“Dạ.”
Sau đó Mộc Linh Nhi chạy đi nói chuyện với đám hoa cỏ.
Không cần phải suy nghĩ cũng biết, rõ ràng là Linh Nhi có thể giao tiếp với chúng.
“Tình hình của chị nàng không rõ lắm.” Y Nhân Tuyết nói.
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Ta không biết.”
Hắn cố tình nói thế với Mộc Linh Nhi.
Rõ ràng chị của Mộc Linh Nhi có thể gặp nàng, chí ít cũng có thể hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt, nhưng nàng đã không nói vậy, chỉ có thể là vì nàng biết tình hình bản thân không tốt, thậm chí đã bị theo dõi nên nàng không thể gặp Mộc Linh Nhi!
Diệp Thiên Dật không nói những lời đó để Mộc Linh Nhi khỏi lo lắng.
“Chuyện này mong ngươi giữ bí mật.”
Diệp Thiên Dật nhìn Y Nhân Tuyết nói.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói chuyện này cho bất kỳ ai đâu, kể cả cha ta.”
Y Nhân Tuyết gật đầu.
Tuy Diệp Thiên Dật không hiểu Y Nhân Tuyết lắm, nhưng hắn nhìn người rất chuẩn, chắc Y Nhân Tuyết thực sự là người chính trực.
“Vậy thì tốt, chúng ta phải nghĩ cách ra khỏi chỗ này.”
Diệp Thiên Dật nói.
Vì Diệp Thiên Dật biết, mấy người ngoài kia chắc chắc đang nháo nhào tìm Y Nhân Tuyết, bởi họ biết rõ, nếu Y Nhân Tuyết còn sống, và quay về Hạo Thiên điện, với chúng mà nói là việc chí mạng!
Bọn họ không thể chịu được cơn giận của Hạo Thiên điện, vì thế lực tương ứng với họ sẽ không vì bảo vệ ngươi đã ngu ngốc chọc vào Hạo Thiên điện!
Quan trọng nhất là, thứ dung môi trong không khí ở đây khiến thuộc tính không gian của Diệp Thiên Dật không tài nào phát huy được tác dụng lớn, đồng thời, dù là Không Huyễn Thạch, muốn từ chỗ này ra ngoài cũng khó mà làm được, vì Không Huyễn Thạch của Diệp Thiên Dật không còn nhiều nữa!
Chút Không Huyễn Thạch này, đủ để Diệp Thiên Dật dùng nhiều lần ở bên ngoài, nhưng ở đây thì...
“Quả thực là không được, chúng ta chia ra đi, sau khi rời khỏi đây nhờ ngươi hãy đi một chuyến đến Hạo Thiên điện, nói lại chuyện ở đây cho cha ta biết.”
Y Nhân Tuyết nghiêng người về phía Diệp Thiên Dật nói.
Nàng cũng không muốn liên luỵ Diệp Thiên Dật.
“Không cần đâu, nơi rộng lớn thế này, bọn họ có muốn ở lại đây lâu cũng không được, cái này còn phải xem vận khí thế nào, chúng ta cứ ở lại đây mấy ngày trước đi.”
Ở đây mấy ngày chủ yếu là vì Diệp Thiên Dật muốn đổi hệ thống, để đối phó với những nguy hiểm chưa biết hoặc đã biết.
“Ở lại đây liệu có phù hợp không? Lúc nãy em gái ngươi cũng nói rồi, nơi này đã bị Thần Vực theo dõi, sợ là Thần Vực đang tập trung người rồi, đến đây chỉ còn là vấn đề thời gian thôi, nếu họ đến vào những ngày này thì sao?”
Y Nhân Tuyết nói.
Chuyện này cũng khiến Diệp Thiên Dật rất băn khoăn.
Đúng vậy, lỡ như vậy thì sao?
Lo quá đi.
Thủ đoạn của Thần Vực ai mà biết được, ở đây có lợi hại đến đâu, đáng sợ đến đâu, nhưng nếu bọn họ tập trung đủ người với cường độ đủ mạnh thì có trời mới biết sẽ làm được đến mức nào?
Dẫu sao mọi người đều như nhau, bất luận là người hay thiên địa linh vật, có ra sao, bọn họ đều có nghĩ ra được cách nhỉ?
“Ừ, cũng phải, có điều bây giờ vẫn nên ở lại đây.”
“Ừm, nghe theo Diệp công tử vậy.”
Y Nhân Tuyết nói.
Một lúc sau, Mộc Linh Nhi chạy tới.
“Anh ơi, anh ơi.”
“Sao thế?”
Diệp Thiên Dật vừa xoa cái đầu nhỏ của nàng vừa cười.
Mộc Linh Nhi ngẩng lên nhìn Diệp Thiên Dật, hỏi: “Anh ơi, có cách nào đưa các bạn ấy đi không? Nếu như chỗ này bị kẻ xấu tìm thấy, bọn họ nhất định sẽ phá huỷ nơi này.”
“Chuyện này...”
Diệp Thiên Dật cau mày.
Cái này thì Diệp Thiên Dật cũng rất muốn đó.
Nhưng mà...
“Ta có thể đưa chúng đến nơi lúc trước ngươi có đi vào đấy, nhưng, Sinh Mệnh Chi Nhãn này không mang đi được.”