Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1686 - Chương 1685: Không Thể Chấp Nhận Được

Chương 1685: Không thể chấp nhận được
Chương 1685: Không thể chấp nhận được

Đúng vậy!

Diệp Thiên Dật bối rối.

Chú nào cơ? Ai là chú?

Diệp Thiên Dật là chú của Đoan Mộc Tiểu Tiểu ư?

Đoan Mộc Huyên vội bước tới.

“Diệp công tử, Linh Nhi, mau vào đi.”

Sau đó Diệp Thiên Dật ôm Đoan Mộc Tiểu Tiểu, và đưa Mộc Linh Nhi cùng vào.

“Diệp huynh, lại gặp nhau rồi.”

Từ Chí Minh vừa cười vừa đi tới, đưa tay ra với Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật ôm Đoan Mộc Tiểu Tiểu, rồi nói: “Thật ngại quá, ta đang bế Tiểu Tiểu, không đưa tay ra được.”

“Ừm, không sao.”

Từ Chí Minh vừa cười vừa nói.

“Diệp công tử, Linh Nhi, ngồi xuống ăn cơm đi.”

Đoan Mộc Huyên lấy hai cái bát, hai đôi đũa đưa cho Diệp Thiên Dật và Mộc Linh Nhi.

“Tiểu Tiểu, ngồi xuống nào.”

Đoan Mộc Huyên trừng mắt nhìn Đoan Mộc Tiểu Tiểu.

“Hi hi.”

Rồi Đoan Mộc Tiểu Tiểu chạy xuống khỏi lòng Diệp Thiên Dật.

“À? Huyên Huyên, Từ đại ca đến đây làm gì thế?”

Diệp Thiên Dật đột nhiên thắc mắc hỏi.

Đoan Mộc Huyên rất thông minh, lúc Diệp Thiên Dật nói ra câu này, nàng lập tức hiểu ý của Diệp Thiên Dật.

“Ta và Từ đại ca quen biết đã nhiều năm, nên hắn tới đây ăn cơm là chuyện hết sức bình thường.”

Đoan Mộc Huyên nói.

“À thế à.”

Diệp Thiên Dật nhìn Từ Chí Minh, nói: “Từ đại ca, thật ngại quá, ta không biết quan hệ của ngươi và Huyên Huyên tốt như vậy, ta còn tưởng ngươi chỉ là người mặt dày mày dạn theo đuổi Huyên Huyên, ngươi xem, ta đúng thật là hơi đường đột rồi.”

Diệp Thiên Dật vỗ trán, rồi nhanh chóng đưa tay ra: “Vừa nãy là ta cố tình không bắt tay Từ đại ca, thực sự xin lỗi nhé.”

Từ Chí Minh cười, rồi nắm lấy tay Diệp Thiên Dật: “Vừa rồi ta cũng nhìn ra, nhưng mọi người hiểu là được, không sao hết.”

“Đúng đúng đúng! Ngươi xem ta, vừa rồi vì muốn khẳng định mối quan hệ với Huyên Huyên mà chạy từ ngoài vào, đi nhiều ngày như vậy, nhưng quả thực là không còn cách nào khác, nếu Từ đại ca quen biết Huyên Huyên lâu rồi, vậy thì mấy ngày này, bao gồm cả trước đó, chắc hẳn đã chăm sóc Huyên Huyên rất nhiều, tại đây ta cảm ơn Từ đại ca nhé.”

Diệp Thiên Dật nắm tay Từ Chí Minh, sau đó đưa cho hắn một điếu thuốc.

Từ Chí Minh vội cau mày!

Khẳng định quan hệ?

Hắn không tin!

“Ha ha ha, Diệp huynh và Huyên Huyên là người yêu của nhau à?”

Từ Chí Minh cười hỏi.

Diệp Thiên Dật gật đầu: “Đúng thế, khẳng định mối quan hệ mà trước đây ta đến nới này, phải nói đúng là duyên phận, ta biết Huyên Huyên đồng ý làm bạn gái ta vì lòng cảm kích, nhưng ta thật lòng thích Huyên Huyên, hai người bọn ta thành đôi, thực sự mà nói, trong đó có không ít sự giúp đỡ của Tiểu Tiểu.”

“Chú à, đêm nay Tiểu Tiểu muốn ngủ cùng chú.”

Đoan Mộc Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên nói.

“Không được, tối mai sẽ ngủ với ngươi, còn tối nay ta phải ngủ với dì ngươi rồi, đêm nay ngươi ngủ cùng Linh Nhi đi.”

Diệp Thiên Dật xoa đầu con bé.

“A… được rồi, chú muốn cùng dì sinh em bé chứ gì?”

Đoan Mộc Tiểu Tiểu bĩu môi lẩm bẩm.

Con bé này, đúng là thông minh! Căn bản không giống đứa trẻ bảy tuổi, thậm chí không bàn bạc gì với Diệp Thiên Dật đã có thể hợp tác.

“Ừm, ngươi không thích à?”

Diệp Thiên Dật cười, hỏi.

“Thích chứ.”

Đoan Mộc Tiểu Tiểu gật đầu lia lịa.

Sau đó Diệp Thiên Dật đưa tay ra đặt lên bàn tay ngọc ngà của Đoan Mộc Huyên, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Huyên Huyên, thật sự xin lỗi, trước đây vừa xác nhận quan hệ đã rời khỏi đây lâu như vậy, yên tâm, từ nay trở đi, ta sẽ ngoan ngoãn ở lại đây, ở với nàng và Tiểu Tiểu.”

Đoan Mộc Huyên khẽ gật đầu: “Ừm, được, đây là ngươi nói đấy nhé.”

“Tất nhiên rồi, trong nhà có người yêu xinh đẹp thế này, nếu không có việc quá quan trọng, thì ta đâu muốn ra ngoài.”

Diệp Thiên Dật cười.

Từ Chí Minh cau mày nhìn bọn họ.

Diễn kịch hay là... giả đây?

Hắn không xác định được!

Hắn thấy thế nào cũng có khả năng.

Đáng ghét.

“Chuyện này khiến ra rất bất ngờ, trước giờ chưa từng nghe Huyên Huyên nhắc đến.”

Từ Chí Minh cười.

Đoan Mộc Huyên nhìn Từ Chí Minh, nói: “Bởi vì đây chẳng phải chuyện gì to tát lắm, hơn nữa, ta và Diệp công tử cũng chỉ vừa xác nhận quan hệ thôi, vừa nãy Tiểu Tiểu nói cùng nhau ngủ, Từ đại ca đừng hiểu lầm, bọn ta chưa phát triển đến mức đó đâu.”

Đoan Mộc Huyên thông minh quá!

Nếu giờ nói ngủ cùng nhau rồi, thì nhất định sẽ nghi ngờ, nhưng nếu nàng nói vậy, sự nghi ngờ của Từ Chí Minh sẽ càng nhỏ hơn.

“Ừm.” Từ Chí Minh vừa cười vừa nói.

“Chuyện đó... Từ đại ca à, hay là ngươi về trước đi? Ngày mai hẵng quay lại thử tay nghề của Huyên Huyên, cái chính là ta lâu ngày không về, muốn ở riêng với Huyên Huyên một lát, thật ngại quá, con người ta nói chuyện hơi thẳng thắn, mong Từ đại ca hiểu cho.”

Diệp Thiên Dật đi thẳng vào vấn đề, bằng cách này, nếu Từ Chí Minh không phải tên mặt dày và có chút sĩ diện, hắn sẽ xấu hổ khi tiếp tục ở lại đây.

Chủ yếu là vì, bình thường, với thân phận của Diệp Thiên Dật, hắn không thể mở miệng đuổi người, cho nên sau khi Diệp Thiên Dật nói ra, Từ Chí Minh hoàn toàn không ngờ tới.

Hắn làm gì được chứ?

“Ha ha ha, nói cũng đúng, vậy ta về trước, hai người cứ thong thả, lần sau ra lại đến.”

Từ Chí Minh đứng dậy nói.

“Từ đại ca, vậy lần sau ta sẽ nấu cho ngươi ăn nhé.”

Đoan Mộc Huyên đứng dậy nói với hắn.

“Ừm, được, thế nhé, không cần tiễn, ta đi trước đây.”

Sau đó Từ Chí Minh rời đi, Đoan Mộc Huyên vẫn bước tới tiễn hắn.

“Không cần tiễn đâu, quay lại đi.”

Từ Chí Minh nói xong liền rời đi.

Rồi Đoan Mộc Huyên quay vào nhà.

Ánh mắt Từ Chí Minh nhìn chăm chú.

“Cái thứ khốn nạn!”

Hắn cực kỳ giận dữ!

Đương nhiên hắn rất hận Diệp Thiên Dật.

Hắn cảm thấy bị sỉ nhục.

Rác rưởi!

Tuy nhiên...

Từ Chí Minh vẫn chưa chắc bọn họ có thực sự là người yêu của nhau không.

Nhưng cảm nhận một chút, thì hình như rất có khả năng là phải.

Khốn kiếp!

Hắn quen biết Đoan Mộc Huyên nhiều năm thế, mà ngay cả tay nàng cũng chưa từng được chạm, bây giờ, nửa đường lại để người khác cướp mất Đoan Mộc Huyên sao?

Hắn nhất định không để hai người họ ở bên nhau!

Theo như những gì Đoan Mộc Huyên nói, bọn họ mới chỉ xác nhận quan hệ mà thôi, vẫn chưa có hành động thân mật mấy!

Ừm, chuyện này cũng bình thường.

Vậy thì hắn cảm thấy không vấn đề gì, chỉ cần tên Diệp Thiên Dật kia chết là được rồi.

“Đáng ghét! Đáng ghét quá!”

Hắn tìm người giết Đoan Mộc Tiểu Tiểu, cuối cùng lại là dọn đường cho người khác à? Ngươi nói xem hắn chấp nhận nổi không?

Đúng vậy!

Đúng là hắn cho người giết Đoan Mộc Tiểu Tiểu, lí do giết Đoan Mộc Tiểu Tiểu không phải vì cô bé biết gì đó, càng không phải vấn đề thân phận của Tiểu Tiểu, đơn giản là, nếu Đoan Mộc Tiểu Tiểu còn sống, tinh thần của Đoan Mộc Huyên sẽ đặt hết lên người cô bé, còn Đoan Mộc Tiểu Tiểu chết rồi, thời gian này hắn lại bên cạnh Đoan Mộc Huyên, ngươi nói xem, hắn còn không theo đuổi được Đoan Mộc Huyên hay sao?

Giờ lại thành ra tạo cơ hội cho người khác rồi!

Bình Luận (0)
Comment