“Anh Thiên Dật, ngươi ăn món này đi.”
“Còn nữa, còn nữa, ăn món này nữa.”
“Cánh gà dì làm là ngon nhất, ngươi ăn thêm đi.”
Trong bàn ăn, Đoan Mộc Tiểu Tiểu gắp cho Diệp Thiên Dật đủ các loại món, bát của hắn chất đầy đồ ăn.
“Con bé này, trước giờ sao ta chưa từng thấy con gắp thức ăn cho ta nhỉ?”
Đoan Mộc Huyên bất lực cười, rồi dùng đũa gõ lên đầu Đoan Mộc Tiểu Tiểu.
“Dì nói bậy, con cũng thỉnh thoảng gắp cho dì mà.”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu nói với giọng trẻ con tinh nghịch.
“Trước đây con ngồi bên cạnh ta, sao giờ lại ngồi cạnh anh Thiên Dật chứ?”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu lè lưỡi.
“Hì hì, Tiểu Tiểu thích anh Thiên Dật mà.”
Diệp Thiên Dật vừa cười vừa xoa tóc cô bé, nói: “Được rồi, được rồi, đừng gắp thêm nữa, ngươi xem, bát của ta đầy lắm rồi.”
“Vâng vâng, vậy ngươi ăn nhiều vào nhé, ăn xong mới có sức ngủ với dì.”
Diệp Thiên Dật: “...”
Đoan Mộc Huyên: “...”
“Con bé này, tuổi còn nhỏ, mà đầu toàn chứa cái gì không biết?”
Đoan Mộc Huyên sắp bị chọc cười rồi.
“Không phải dì nói rồi à, con trai ngủ cùng con gái, phải tốn sức, phải rồi, tại sao con trai phải tốn sức ạ?”
Đoan Mộc Huyên: “...”
“Ăn cơm của con đi!”
“Vầng.”
Sau đó Đoan Mộc Tiểu Tiểu lại gắp cánh gà cho Mộc Linh Nhi.
“Diệp công tử đừng hiểu lầm, con bé này từ sáng đến tối chỉ biết hỏi linh tinh, ta cũng chỉ trả lời bừa thôi.”
Đoan Mộc Huyên hơi khó xử nói với Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật vừa cười vừa gật đầu: “Tiểu Tiểu nói không sai.”
Đoan Mộc Huyên: “...”
Xong đời rồi!
Một tên lưu manh đến nhà.
Đoan Mộc Tiểu Tiểu này với Diệp Thiên Dật đúng là một cặp.
“Hì hì, anh Thiên Dật tuyệt nhất.”
Sau đó Đoan Mộc Huyên nhanh chóng đổi chủ đề, nói: “Chuyện vừa nãy cảm ơn Diệp công tử nhiều nhé, chỉ là... Từ gia của Từ Chí Minh rất quyền lực ở Nguyệt Thần Chi Đô, Diệp công tử xem như đã động chạm đến hắn rồi.”
“Không sao, người mà ta động chạm nhiều lắm.”
Diệp Thiên Dật gặm một miếng cánh gà, sau đó mắt sáng lên: “Ngon quá đi mất, sau này ai mà lấy được Đoan Mộc cô nương chắc chắn hạnh phúc chết mất.”
“Vậy đó nhất định là anh Thiên Dật rồi.”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu bỗng dưng nói.
Đoan Mộc Huyên: “...”
Diệp Thiên Dật nén cười.
Ha ha ha!
Cô bé này, hắn thích quá đi.
Đoan Mộc Huyên khó chịu.
Không phải chứ, con bé này... con muốn bán dì cho người khác à.
“Ăn cơm của con đi.”
Đoan Mộc Huyên không nhịn nổi trừng mắt nhìn cô bé.
“À phải rồi, ta và Linh Nhi có thể ở lại đây vài ngày không?”
Diệp Thiên Dật đột nhiên hỏi.
Đoan Mộc Tiểu Tiểu chớp mắt phấn khích, nhưng không dám lên tiếng, lặng lẽ chờ dì trả lời.
“Đương nhiên không vấn đề gì.”
Đoan Mộc Huyên không hề do dự nói.
Tất nhiên là có lợi rồi, đầu tiên, Đoan Mộc Tiểu Tiểu sẽ rất vui, thứ hai, đây là Diệp Thiên Dật, Đoan Mộc Huyên biết Diệp Thiên Dật rốt cuộc là ai, hắn quả thực rất lợi hại và thần kỳ.
Thứ ba, giờ trong mắt Từ Chí Minh, bọn họ là người yêu, nếu Diệp Thiên Dật ở đây, sẽ không bị lộ gì cả.
“Phòng trống ở đây rất nhiều, chỉ có ta và Tiểu Tiểu hai người sống, trong nhà đìu hiu trống trải, nếu các người ở đây, Tiểu Tiểu sẽ có người chơi cùng.”
“Yeahhhhh!”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu cười vui vẻ.
“Con đừng cười, con ngoan ngoãn học hỏi Anh Thiên Dật, xem hắn tu luyện thế nào, bình thường chăm chỉ ra làm sao, không phải để con cuốn lấy Anh Thiên Dật chơi từ sáng đến tối đâu.”
Đoan Mộc Huyên vừa cưng nựng, vừa trừng mắt nói với con bé.
Diệp Thiên Dật lúng túng sờ sờ chóp mũi.
Khoan hãy nói chứ, khía cạnh nào đó thì hắn có thể dạy dỗ cô bé này, chứ còn chăm chỉ tu luyện... Diệp Thiên Dật có khi không dạy nổi.
“Con biết rồi.”
Đoan Mộc Huyên nhìn Thiên Dật, hỏi: “Lần này Diệp công tử đến Nguyệt Thần Chi Đô có việc gì vậy?”
Theo lời đồn nàng từng nghe, Diệp Thiên Dật là người phóng đãng, hắn không bao giờ an phận một chỗ, phải có lí do hắn mới đến nơi nào đó, lần nào cũng thế.
“Đúng vậy, đúng là có chút việc, nhưng không có manh mối, ở đây lại không quen ai khác, chỉ quen mỗi Đoan Mộc cô nương và Tiểu Tiểu, cho nên làm phiền hai người rồi.”
“Ta có thể giúp được gì không?”
Đoan Mộc Huyên hỏi.
“Ngươi đã giúp ta rất nhiều rồi.”
“Hả?”
Nàng không hiểu.
Nàng không làm gì hết, sao giúp hắn nhiều được?
Diệp Thiên Dật nói: “Trước đây Nhuyễn Tiên Giáp của Huyên Huyên cô nương đã cứu ta một mạng, không thì ta cũng không thể sống sót gặp lại mọi người.”
Đoan Mộc Huyên mở miệng nhỏ nhắn.
“Người không sao là tốt rồi.”
“Nhưng Nhuyễn Tiên Giáp hỏng rồi, tiếc quá.”
Diệp Thiên Dật lấy Nhuyễn Tiên Giáp ra.
Tiếc thật.
Bởi vì trên đại lục này, ngươi rất khó tìm được Nguyễn Tiên Giáp khác, mặc dù nó không phải hạng cao nhất, nhưng lại độc nhất vô nhị.
Đoan Mộc Huyên nhận lấy.
“E rằng phải chịu một đón từ Thái Cổ Thần Vương cảnh mới để lại dấu tích như vậy...”
Đoan Mộc Huyên suy nghĩ, rồi nói: “Ta xem có thể nhờ người sửa lại, nếu có thể, lại mang tới cho Diệp công tử.”
“Vậy thì phiền ngươi nhé.”
Thực ra câu nói của Đoan Mộc Huyên có vẻ chẳng có gì, nhưng Diệp Thiên Dật vẫn rất ngạc nhiên.
Trên đời này, người có thể sửa được Nhuyễn Tiên Giáp, chắc không nhiều! Chỉ đếm được trên đầu ngón tay, trong nhận thức của Diệp Thiên Dật, linh khí được tạo ra từ Tộc Người Lùn, thực sự người khác không sửa được, nhưng chưa chắc, dù sao cũng là sửa chữa chứ không phải chế tạo, cho nên chuyện này cũng có thể nếu là người có kỹ thuật cao siêu.
Rất nhanh, bọn họ đã ăn xong, Đoan Mộc Huyên rửa bát trong bếp, còn Diệp Thiên Dật với Mộc Linh Nhi, Đoan Mộc Tiểu Tiểu thì nằm trên sô pha xem phim nói chuyện.
Lạch cạch—
Diệp Thiên Dật châm điếu thuốc.
Đúng lúc Đoan Mộc Huyên bước đến, thấy hai cô bé một trái một phải ở trên đùi Diệp Thiên Dật, nàng không nhịn được cười, sau đó nàng đưa cho Diệp Thiên Dật cái gạt tàn và nói: “Diệp công tử đúng là được con gái yêu thích thật.”
“Thế Huyên Huyên cô nương có thích không?”
Đoan Mộc Huyên ngồi xuống bên cạnh, gọt hoa quả cho ba người họ, khẽ cười nói: “Ta không dễ dàng thích một người vậy đâu.”
“Nhưng không phải trước đây dì nói thích Anh Thiên Dật sao?”
Đoan Mộc Huyên:???
Diệp Thiên Dật: “...”
Chuyện này...
“Con bé này! Ăn hoa quả đi!”
Đoan Mộc Huyên đưa quả táo cho Đoan Mộc Tiểu Tiểu.
“Vầng.”
Con bé phồng miệng không dám nói chuyện.
“Huyên Huyên cô nương, ta... ta quyến rũ vậy cơ à?”