Dịch: Cỏ Dại Team
Ầm ầm ầm ——
Hai người trên không trung không ngừng chiến đấu, mỗi một kích đều có sức mạnh đủ có thể hủy diệt cả một tòa nhà, nếu đây là trận chiến trong thành phố, chỉ sợ đã có tới mấy chục nghìn người phải chết!
Diệp Thiên Dật chợt cảm thấy may mắn vì đột ngột mở được hệ thống mới, nếu không thật sự hắn đã chết rồi!
"Thần tiên tỷ tỷ ngươi nghe ta nói."
Diệp Thiên Dật không ngừng chiến đấu với Mộ Thiên Tuyết, cũng không ngừng mở miệng, mà Mộ Thiên Tuyết thì như tiến vào một trạng thái đặc thù. Trong trạng thái ấy, nàng như không nghe thấy gì, chỉ có một mục tiêu, đó là giết chết người trước mắt.
Diệp Thiên Dật cắn răng một cái, thân nhanh chóng bay vèo ra hướng ngoại thành không người, Mộ Thiên Tuyết theo sát hắn.
Vèo vèo ——
Hai người rơi xuống đất.
" Không Độ Tuyệt Đối!"
Vừa rơi xuống đất, Mộ Thiên Tuyết đã không chút do dự phóng thích kỹ năng khủng bố, những vật có thể nhìn thấy trong phạm vi ngàn mét từ cây cối đến cục đá đều bị đóng băng, nháy mắt hóa thành hư vô! Quanh thân Diệp Thiên Dật được một luồng sáng đỏ quấn quanh, cứng rắn chống chọi luồng sức mạnh kinh khủng kia.
Ầm ——
Sức mạnh nổ tung, xung quanh dần an tĩnh.
Khi bụi bặm tan đi, Diệp Thiên Dật và Mộ Thiên Tuyết đứng ở hai phía cách nhau rất xa.
"Thần tiên tỷ tỷ!!"
Diệp Thiên Dật cắn răng một cái, sau đó khẽ cau mày, chợt phát hiện trạng thái của Mộ Thiên Tuyết không thích hợp cho lắm, đặc biệt là đôi mắt kia, tím đến đáng sợ, hắn lại đột nhiên nhìn đến thẻ Võ Thần Tinh Linh Thần Thánh……
Thử một lần đi.
"Võ Thần nhập thân, Tinh Lọc!"
Ánh sáng trắng ngà chiếu khắp mặt đất…… Đôi đồng tử tím khác thường của Mộ Thiên Tuyết dần dần quay về trạng thái trước kia, nàng nhíu chặt mày nhìn xung quanh, nhìn đến Diệp Thiên Dật trước mặt.
Nàng như tiến vào một trạng thái vô cùng đặc thù, một khi phẫn nộ sẽ dễ dàng mất đi lý trí, mà mất đi lý trí nàng sẽ mất hết tính người…… Sức mạnh đặc thù của Thiên Mị Ma Đồng.
Khi nhìn thấy Diệp Thiên Dật không bị gì vẫn đứng đó, Mộ Thiên Tuyết nhíu mày thật chặt.
"Thần tiên tỷ tỷ, ngươi cho ta một cơ hội giải thích được không." Diệp Thiên Dật khóc không ra nước mắt.
Trạng thái bây giờ của Mộ Thiên Tuyết đã lý trí hơn rất nhiều.
"Sao ngươi lại gạt ta?"
Mộ Thiên Tuyết nhíu mày, lạnh lùng nhìn Diệp Thiên Dật.
"Trên TV, xưng hô mà ngươi nói là bạn lữ mới gọi nhau như vậy!"
Ngữ khí Mộ Thiên Tuyết rất lạnh lùng.
"Cái này... Chồng vợ là xưng hô giữa bạn lữ với nhau, nam nữ quan hệ rất tốt cũng có thể xưng hô như thế."
"Ngươi còn gạt ta!"
Một cỗ khí thế kinh người trong nháy mắt bùng phát ra khiến Diệp Thiên Dật lui lại hai bước.
Cái này Diệp Thiên Dật phải nghĩ cách để giải thích? Hắn phải sống sót, đây chính là vấn đề nhỏ, vấn đề lớn là cái vụ áo chip kia kìa!
Nhưng mà cái này thật sự Diệp Thiên Dật cũng không có lừa nàng, nam nữ quan hệ rất tốt, chính là thuộc kiểu nam nữ đang thả thính nhau, có đôi khi xưng hô thật sự sẽ mập mờ như thế, tiền đề cả hai người nhất định phải sống rất thoáng, quan hệ là loại có khả năng không phải người yêu của nhau nhưng vẫn có thể lên giường được, đương nhiên rất rất ít, nhưng mà vẫn có mà... Cho nên cũng không tính là lừa nàng... ừm, thế đi.
"Thật là, ngươi nghe ta giải thích đã chứ." Diệp Thiên Dật lấy điện thoại di động ra.
Hắn hay mang theo điện thoại di động vào phòng tắm, hắn hay thích nghe nhạc lúc tắm rửa, nên điện thoại vẫn đang ở trong túi áo.
"Ta có thể đến gần ngươi không?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
Mộ Thiên Tuyết không nói gì, thu liễm khí thế.
Kỳ thật đáy lòng của nàng thật là không muốn làm gì hắn, nàng không thích người khác lừa nàng, nếu có ai lừa gạt nàng, nàng cùng lắm thì sẽ bỏ đi, cũng không cần thiết phải giết hắn, chủ yếu là cái áo lót nàng mất lại ở chỗ của hắn, đây mới là điều khiến Mộ Thiên Tuyết tức giận nhất.
"Ngươi xem nè."
Sau đó Diệp Thiên Dật mở giao diện tin nhắn ra, sau đó mở ra cho nàng xem rất nhiều tin nhắn của các em gái gửi đến cho hắn, toàn bộ các nàng đều gọi hắn là chồng...
"Đây đều là con gái, ta cùng với các nàng quan hệ rất tốt, ngươi chỉ cần đọc tin nhắn của các nàng là biết rồi."
Mộ Thiên Tuyết nhìn thử.
Sau đó đọc qua từng dòng tin nhắn được gửi tới...
Các loại chồng chồng... Chồng ơi ôm một cái... Chồng ơi người ta ngứa (·)(·)...
Mộ Thiên Tuyết: "..."
Vậy xem ra chuyện này là nàng hiểu lầm hắn.
"Ta thừa nhận chuyện này có lừa gạt ngươi một chút, vì nếu không thích thì có thể không gọi, cái này cần quan hệ rất tốt rất tốt nam nữ mới gọi nhau như thế, mà lại là những người sống tương đối thoáng mới có thể như xưng hô như thế này, ta xin lỗi ngươi." Diệp Thiên Dật chân thành tha thiết nói.
"Vậy cái này thì sao!"
Mộ Thiên Tuyết vươn tay ra, cái áo lót xuất hiện trong lòng bàn tay nàng, sau đó lạnh lùng hỏi Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật thở dài một hơi.
"Chuyện này quả thật là hiểu lầm."
Chuyện này Diệp Thiên Dật chỉ có thể thẳng thắn kể ra mọi chuyện, nàng tin hay không chỉ có thể là chuyện của nàng, bởi vì chuyện này Diệp Thiên Dật cảm thấy hắn xác thực không đúng lắm, cũng không biết phải giải thích thế nào cho hợp lý.
"Ngày đó ta tìm ngươi, ngươi đi thay quần áo, cái áo lót này ở trên ghế cô pha, đằng sau chỗ tựa lưng ấy, ta không biết là cái gì chỉ thấy sợi dây trắng trắng nên tò mò lôi ra xem thử, ai mà biết vừa kéo ra thì ngươi đi ra, ta chỉ là sợ ngươi hiểu lầm, cho nên theo bản năng mới nhét nó vào trong túi áo, chính là hôm đi xem phim với ngươi, ngươi cũng thấy có đồ trong túi áo ta đó."
Diệp Thiên Dật nói.
Mộ Thiên Tuyết nhíu chặt mày.
"Ta sẽ không tin tưởng lời của ngươi nữa."
"Thật mà, nếu như ngươi thật cảm thấy ta là cố ý trộm cái áo lót này của ngươi, thế vì sao lúc ấy ta không trực tiếp thả tại trong nhẫn không gian mà lại nhét vào trong túi áo chứ, thật sự là ta quên thôi! Ta nhét vào trong túi áo chỉ vì sợ phát hiện lại hiểu lầm thôi? Ta định sau đó sẽ tìm cơ hội trả lại cho ngươi, thế nhưng lại sợ ngươi phát hiện ngươi lại hiểu lầm, cho nên cứ để mãi trong nhẫn không gian rồi quên luôn, ngươi hẳn là có thể hiểu, ngươi lợi hại như vậy, ta lại yếu như vậy, chuyện này mà thật bị ngươi hiểu lầm thì ta chết chắc, cho nên ta rất sợ."
Diệp Thiên Dật nói.