Mộ Thiên Tuyết là một người tỉnh táo, nàng nghe Diệp Thiên Dật nói xong thì cẩn thận suy tư một chút.
Nếu như hắn thật là cố ý trộm đi thì sao lại không cất vào nhẫn không gian luôn lúc ấy đi? Mà lại nhét vào túi áo, còn suýt bị nàng phát hiện? Nói đúng ra nàng đã phát hiện, chỉ là không nhận ra được đó là áo của mình mà thôi.
Dần dần, nàng cũng không còn tức giận như lúc đầu nữa.
Diệp Thiên Dật cảm nhận được cảm xúc của Mộ Thiên Tuyết biến hóa, thở dài nhẹ nhõm.
Haizz!! Đúng là chân thành một chút vẫn tốt hơn nha.
"Ta có thể tạm thời tin tưởng ngươi."
Mộ Thiên Tuyết thản nhiên nói.
Nếu như xưng hô vợ chồng là hiểu lầm, cái này cũng là hiểu lầm, thì nàng có thể tiếp nhận nhận!
Sau đó Mộ Thiên Tuyết nhìn về phía Diệp Thiên Dật, hỏi: "Ngươi còn có cái gì lừa gạt ta không?"
"Cái này..."
Diệp Thiên Dật gãi đầu một cái.
"Ta sẽ không giết ngươi đâu."
Mộ Thiên Tuyết nói bổ sung.
"Được rồi, kỳ thật rất nhiều bảo bối của ngươi đều đáng giá hơn những chỗ tiền mà ta đưa cho ngươi."
Diệp Thiên Dật ngả bài.
"Ta biết."
Mộ Thiên Tuyết gật gật đầu.
"Hả?"
Diệp Thiên Dật nghi hoặc nhìn nàng.
"Kỳ thật sau khi tới đây một thời gian ta cũng đã biết rồi, cho ngươi mấy thứ đó thuần túy là bởi vì ta không cần mà ngươi lại cần cho nên ta cũng không thấy tiếc, mà ta xác thực cũng đã có được rất nhiều thứ từ ngươi, nhưng mà..."
Mộ Thiên Tuyết chậm rãi mở miệng, ngữ khí rất nhạt, nhưng là lại rất nhẹ...
"Có vẻ như ta vẫn thích hợp với yêu tộc hơn, ta không thích hợp với thế giới loài người..."
Sau đó Mộ Thiên Tuyết xoay người.
Đều nói khi một người con gái chân chính lựa chọn rời, thì ngữ khí của nàng đều nhẹ nhàng, nàng đóng cửa rời đi cũng rất nhẹ nhàng...
"Nè... Thần tiên tỷ tỷ."
Diệp Thiên Dật gọi một tiếng, Mộ Thiên Tuyết hơi ngừng lại bước chân.
"Ngươi chờ một chút đã."
Diệp Thiên Dật đưa tay lấy ra một cái bánh Phương tâm ám hứa.
Hắn thật không nỡ để Mộ Thiên Tuyết rời đi, nói thật, Diệp Thiên Dật cũng rất áy náy, nhưng muốn nàng ở lại cũng không phải là vì bảo vật của nàng, thực tình là vì không nỡ phải xa nàng, cái bánh Phương tâm ám hứa này có thể cộng thêm ba mươi điểm độ thiện cảm, hi vọng nàng ăn nó xong có thể ở lại.
"Không ăn."
"Ăn đi mà, coi như là ta bồi tội cho ngươi, bằng không thì ta cảm thấy ngươi cũng không có tha thứ ta, ngươi còn đang giận ta, năn nỉ mà."
Mộ Thiên Tuyết thờ ơ, Diệp Thiên Dật tiếp tục nói: "Ngươi không ăn ta sẽ chết ở trước mặt của ngươi."
Mộ Thiên Tuyết: ? ? ?
Không phải... Vừa nãy là mình muốn giết hắn thì sợ sun vòi, giờ lại đâm đầu đi lên đòi chết, vậy đại ca... vừa nãy ngươi đánh trả làm gì? Sao ngươi không đứng im chờ chết đi!
"Vậy ngươi cứ chết đi."
Diệp Thiên Dật: "..."
Ặc! Vô tình!
"Thần tiên tỷ tỷ, nếu không ngươi đâm ta đi, ngươi muốn đi ta không thể sống được, ta còn không còn ý nghĩa gì để mà sống nữa."
Mộ Thiên Tuyết chần chờ một chút, sau đó vươn tay, một thanh băng lăng ngưng tụ trong lòng bàn tay, bay về phía Diệp Thiên Dật, bay sượt qua tai hắn.
ực ực——
Diệp Thiên Dật nuốt nước miếng một cái.
Hắn không tránh thật?
Mộ Thiên Tuyết nhíu chặt mày, trong lòng thầm nghĩ.
Không phải không tránh, Diệp Thiên Dật là thật sự không có phản ứng kịp!! Nàng khoảng cách gần như vậy thả ra lực lượng Diệp Thiên Dật làm sao có thể phản ứng được?
Sau đó Mộ Thiên Tuyết tiến lên một bước, nhận bánh Phương tâm ám hứa trong tay Diệp Thiên Dật.
Nếu quả như thật là hiểu lầm, nàng kỳ thật vẫn là có chút áy náy, nếu không phải Diệp Thiên Dật thể hiện ra loại năng lực đó, thì chắc giờ phút này Diệp Thiên Dật đã bị nàng giết chết rồi, rời đi sao? Nàng cũng không rõ lắm đến cùng mình nên đi đâu, thật ra nàng cũng rất thích thế giới loài người.
Mộ Thiên Tuyết đưa lên mũi ngửi thử... Hương vị nàng ngửi được có vẻ như... Nó cũng khá ngon.
Sau đó nàng há miệng cắn một chút xíu.
"Ting… độ hảo cảm của Mộ Thiên Tuyết với ngươi +30, độ hảo cảm hiện tại: 30."
Không sai, bởi vì chuyện này, nên độ hảo cảm của Mộ Thiên Tuyết đối với Diệp Thiên Dật chỉ còn con số không tròn trĩnh...
"Có ngon không?" Diệp Thiên Dật hỏi.
Mộ Thiên Tuyết lắc đầu: "Dở ẹc."
Chính nàng khả năng cũng không phát hiện thái độ của mình đối với Diệp Thiên Dật đã thay đổi.
"Vậy ta sẽ cố gắng làm ra đồ ăn càng ngon hơn, trình độ nấu nướng của ngươi vẫn chưa học được đâu, đừng đi nữa, tiếp tục ở lại đây đi, ta mang ngươi xem những nơi còn tốt hơn trên thế giới này, ta cam đoan những chuyện như thế này sẽ không bao giờ phát sinh nữa!"
Diệp Thiên Dật chân thành tha thiết nhìn nàng, cái này thực tình là lời trong lòng.
Mộ Thiên Tuyết nhìn Diệp Thiên Dật một chút.
Diệp Thiên Dật cũng nhìn Mộ Thiên Tuyết, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Qua thật lâu...
"Ta muốn ăn bắp rang bơ."
Mộ Thiên Tuyết dời ánh mắt đi trước, sau đó thản nhiên nói một câu như vậy.
Trong lòng Diệp Thiên Dật đột nhiên vui mừng.
"Ta mua cho ngươi, ngươi về nhà trước."
Sau đó Diệp Thiên Dật hưng phấn chạy về phía trung tâm thành phố.
Mộ Thiên Tuyết nhìn bóng lưng Diệp Thiên Dật, có chút suy tư.
Trong nháy mắt đó nàng đã hoàn toàn làm xong quyết định rời đi nơi này! Dù cho nàng tin lời nói của Diệp Thiên Dật nàng cũng dự định rời đi,
Thế nhưng mà đột nhiên nàng lại không nỡ rời đi nơi này...
Mộ Thiên Tuyết nhìn nhìn lòng bàn tay của mình, nàng... Đến cùng thì khi nào mới có thể nhớ lại?
Sau đó nàng vung tay lên, cái áo lót kia hóa thành hư vô.
Rất nhanh Diệp Thiên Dật ôm hai hộp bắp rang về đến trong nhà, nói thật, hắn rất sợ về đến nhà lại không nhìn thấy thần tiên tỷ tỷ, nhưng mà nàng vẫn còn ở đây, Diệp Thiên Dật thấy nàng thì rất vui vẻ, những đồ vật bày biện trên bàn trà đã được bỏ trở lại vào trong nhẫn không gian của hắn, Mộ Thiên Tuyết đang ăn cái bánh Phương tâm ám hứa cuối cùng trong số mười cái trong nhẫn không gian của Diệp Thiên Dật.
Hương vị không tốt lắm, thế nhưng mà ăn một hồi lại có chút nghiện, sau đó ăn hết luôn...
"Bắp rang tới đây."
Diệp Thiên Dật đưa bắp rang còn có Coca cho nàng.
"Ta về phòng nghỉ ngơi trước đây."
Sau khi Mộ Thiên Tuyết nhận lấy thì nhàn nhạt nói một câu.