Diệp Thiên Dật và Hoàng Liên cùng đi đến một nơi vắng vẻ, không có ai.
Còn Hoàng Anh thì đang trò chuyện với vài người bạn cũ.
Hai người họ đứng bên bờ vực cao lộng gió.
Hoàng Liên đứng ở đó, gió thổi bay tóc và váy của nàng, một mùi thơm xộc vào sống mũi Diệp Thiên Dật.
“Bản đế thực sự không ngờ lại là ngươi.”
Hoàng Liên nói.
Diệp Thiên Dật đứng cạnh nàng, mỉm cười.
“Cho nên?”
“Cho nên, ta không hiểu được.”
Đôi mắt xinh đẹp của Hoàng Liên nhìn Diệp Thiên Dật, hỏi: “Ý của ngươi là gì?”
Nếu như Diệp Thiên Dật chỉ là Diệp Thiên Dật, mà không phải Diệp Thiên Dật của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông, Hoàng Liên sẽ có hàng vạn lý do để giải thích cho việc vì sao hắn làm việc này. Nhưng hắn lại là thiên tài Diệp Thiên Dật của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông! Hắn hà tất phải làm việc này? Có mục đích gì chăng?
Hắn không thiếu thứ gì. Nếu như nói rằng hắn thiếu linh vật thiên địa đỉnh cấp, vậy thù lao tự hắn đưa ra chỉ là cấp thánh đạo. Điều này với Diệp Thiên Dật mà nói có lẽ là không thiếu nữa chứ? Lại không phải là một số những thứ đặc thù hiếm có mà hắn có thể không có.
Không sao hiểu nổi!
Hơn nữa, giữa nàng và hắn tuyệt đối không có bất kỳ mối quan hệ nào, cho nên điều khiến Hoàng Liên cảm thấy không hợp thói thường nhất chính là, Thái Thượng Lưu Ly Mệnh 20 vạn năm tuổi, giá trị này là không thể nào tưởng tượng được. Thứ này nếu thực sự lấy ra rồi, sẽ dẫn tới trận gió tanh mưa máu.
Đưa cho nàng thì nhất định sẽ không xảy ra chuyện. Bởi vì chuyển đi sẽ không nhanh như vậy. Thêm vào đó là nhất định sẽ dùng tới, cho nên rất nhiều thế lực sẽ không động tay vào.
Trừ điều này ra, hắn cũng không biết dùng phương thức gì để khiến nguyền rủa của mẹ mình được hóa giải một nửa, thậm chí hồi phục tuổi thanh xuân.
Nàng không sao hiểu nổi Diệp Thiên Dật làm vậy là vì cái gì.
Bọn họ thậm chí trước đây chưa từng quen biết, đến bạn bè cũng không phải. Vì sao? Có thể nào…
“Lẽ nào ngươi có chuyện gì muốn bản đế giúp ngươi?” Hoàng Liên nhìn Diệp Thiên Dật, hỏi.
Nàng chỉ có thể nghĩ tới điều này, hơn nữa còn là một việc rất lớn. Việc này còn khiến hắn không ngần ngại trả giá bằng Thái thượng Lưu ly.
Nhưng…Tại sao phải tìm nàng chứ?
Diệp Thiên Dật mỉm cười, châm thuốc. Phà ra một làn tròn khói rồi ngồi xuống.
“Không có, ta chẳng có gì cần nàng giúp đỡ cả.”
“Ta không hiểu.”
Hoàng Liên đứng đó, cúi đầu nhìn xuống Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật nói: “Nàng cảm thấy ta là con người như thế nào?”
Hoàng Liên nói: “Háo sắc”
Diệp Thiên Dật: “…”
Không phải chứ…
Diệp Thiên Dật bối rối.
Bà chị à!
Đậu móe ta nhiều điểm sáng như vậy, sao ngươi chỉ nói ra được cái điểm háo sắc thôi?
Lời Hoàng Liên nói ra là thật lòng. Ngoại trừ những việc Diệp Thiên Dật có thể là thiên tài hơn ra thì ấn tượng của nàng về Diệp Thiên Dật chính là háo sắc.
Và những việc làm của Diệp Thiên Dật ở Bát Hoang, trong mắt rất nhiều người ở Hạ Vực là rất đáng chỉ trích, phê phán. Nhưng trong mắt một số người có thế lực ở Thượng Vực thì cũng không phải cái gì khó gặp, thực ra còn rất thường gặp. Ví dụ nơi này của bọn họ cũng có không ít, chứ đừng nói tới Thần Vực nữa.
Nhưng có một thì nói một, cũng xác định những năm này mới bắt đầu xuất hiện những võ giả tăng cảnh giới lên nhanh siêu cấp.
Ngoài điều này ra, điều nàng ấn tượng sâu đậm nhất về Diệp Thiên Dật có lẽ là vẻ đẹp trai của hắn. Sau đó còn có một vài thứ linh tinh khác nữa. Đương nhiên rồi, háo sắc chắc chắn sẽ có ấn tượng rất sâu đậm.
“Là thật đấy.”
Hoàng Liên thấy Diệp Thiên Dật đang nhìn mình, sau đó nhấn mạnh rằng nàng đang không nói đùa.
Khóe miệng Diệp Thiên Dật giật giật.
Đệt! Nàng còn nhấn mạnh hơn làm gì? Nàng cảm thấy Diệp Thiên Dật hắn không tin sao?
“Nể mặt chút đi.”
Diệp Thiên Dật bối rối nói.
“Nhưng bản đế lại cũng không nói là không tốt. Đàn ông mà đặc biệt là đàn ông xuất sắc, nhiều hồng nhan tri kỷ thì càng chứng tỏ sự xuất sắc, ưu tú của hắn. Nếu không cũng không thể nào thu hút được nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy.”
Hoàng Liên nói.
“Hi hi, Tiểu Liên Liên nàng cũng cảm thấy ta rất ưu tú rồi sao?”
Diệp Thiên Dật đứng bật dậy, cười, hỏi.
“Không thể phủ nhận, rất ưu tú.”
Hoàng Liên Gật đầu nói.
“Thế nàng có hài lòng với người bạn trai này không?”
Diệp Thiên Dật lại hỏi.
“Ừm, rất hài lòng.”
“Tiếp theo đây còn cần ta làm gì không?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Không cần nữa, có lẽ cũng hòm hòm như vậy. Chuyện này không còn quan trọng nữa. Bản đế chỉ muốn biết người muốn làm gì?”
Hoàng Liên nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
Nàng không cho rằng Diệp Thiên Dật có thể không đắn đo gì mà đưa nàng Thái Thượng Lưu Ly Mệnh. Nó quá quý giá mà.
“Á? Không cần cái gì cả, ta cũng không thiếu mấy thứ ấy.”
Diệp Thiên Dật nhún vai nói.
Ừm, Thái Thượng Lưu Ly Mệnh rất đáng quý, nhưng mà đâu có đáng quý bằng cô vợ này?
Diệp Thiên Dật đã chuẩn bị hạ thủ rồi. Chúng ta từ từ tiến tới, một Thái Thương Lưu Ly Mệnh đổi lấy một cô vợ Nữ hoàng, và tất cả mọi thứ nàng có trong tương lại. Khoản đầu tư này, không thể lỗ.
Hoàng Liên:???
Nàng không hiểu.
Một mặt là Diệp Thiên Dật này chẳng thiếu thứ gì, mặt khác vì sao mà hắn muốn bỏ ra những thứ này để giúp một người không quen biết.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
Hoàng Liên cau mày hỏi.
“Là ngươi muốn nói gì ấy?”
“Bản đế nhờ ngươi giúp đỡ. Ngươi lại trả ra một cái giá lớn như vậy mà ngươi không cần gì cả sao?”
Hoàng Liên thực sự không hiểu.
“Không cần.”
Hoàng Liên:???
“Vậy ngươi có tính toán gì?”
“Hả? Ta muốn thế giới hòa bình, ta muốn giữa người với người có sự tin tưởng nhau, quan tâm nhau hơn.”
Diệp Thiên Dật cười toe toét.
Hoàng Liên:???
Ngươi hỏi xem người khác có thể tin mấy lời ma quỷ này không?
“Thật đấy.”
Diệp Thiên Dật nhìn Hoàng Liên, nghiêm túc nói.
Hoàng Liên lén đưa tay lên vuốt trán.
“Ta nợ ngươi một món nợ ân tình.”
Hoàng Liên nói.
“Ừm.”
“Vậy thì… việc này cứ tạm thế trước đã, phương thức liên lạc của người vẫn như trước đây phải không?”
Diệp Thiên Dật gật đầu.
“Được, sau này nếu như có gì cần giúp đỡ, có thể tìm bản đế bất cứ lúc nào.”
Hoàng Liên nhìn Diệp Thiên Dật, nói.
“Được chứ.”
“Một câu hỏi cuối cùng, ta muốn biết ngươi rốt cuộc đã trị thương cho mẹ ta như thế nào? Có thể nói cho ta biết không. Nếu như sau này vẫn có vấn đề gì khác, ta có thể tự mình làm.”
Hoàng Liên nói.
“Đây là một bí mật.”
“Ách”
Nàng nhìn Diệp Thiên Dật.
“Tạm thời chưa thể nói, nhưng có lẽ trong một thời gian ngắn sẽ không sao đâu.” Diệp Thiên Dật nói.
“Ờ, vậy ngươi quay về trước đi.”
Hoàng Liên nói.
“Hả? Ta quay về? Nàng đang đuổi ta về sao?”
“Nếu như ngươi muốn ở lại đây thì tùy thôi, không có nơi nào ở thì có thể ở lại đây.”
Dù sao Hoàng Liên cũng biết rằng Diệp Thiên Dật đến từ Hạ Vực, nơi đất khách quê người, cũng chỉ có mối quan hệ không tồi với Hạo Thiên Điện.
“Ta phải ở chỗ của nàng cơ.”
“Bản đế không phải đã để ngươi ở đây sao?”
“Ta nói là, ở phòng của nàng cơ.”
Hả?
Đôi mắt xinh đẹp của Hoàng Liên ngước nhìn Diệp Thiên Dật một cách khó hiểu.
“Hai chúng ta không phải người yêu sao? Nàng cứ thế này mà để ta đi, mẹ nàng sẽ nghĩ sao đây?”
“Nhưng mà… tình trạng hiện tại của mẹ ta đã tốt hơn rồi. ta trước đây là vì tuổi thọ của mẹ mình chỉ còn lại 3 năm, muốn khiến mẹ vui lòng nên mới làm như vậy. Bây giờ không cần thiết nữa chứ?”
Hoàng Liên nhìn Diệp Thiên Dật, nói.
Diệp Thiên Dật: “…..”