Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1708 - Chương 1707: Ở Chung

Chương 1707: Ở chung
Chương 1707: Ở chung

Đệt!

Diệp Thiên Dật rất khó chịu.

Không được, không được!

Lần này hắn cũng không chỉ có mục đích đơn giản là sờ bàn tay nhỏ bé hay ôm ấp vòng eo của nàng, mục đích quan trọng nhất của Diệp Thiên Dật chính là ngủ chung một phòng với Hoàng Liên, nếu không được như vậy, bản thân Diệp Thiên Dật cũng sẽ khó chịu đến chết.

“Ngươi cảm thấy không cần thiết ư?”

Diệp Thiên Dật hỏi.

Những lời này của Diệp Thiên Dật có chút hàm ý.

Bởi vì nếu như Diệp Thiên Dật nói “ta cảm thấy vô cùng cần thiết”, như vậy thì tác động tới tâm lý của Hoàng Liên gần như bằng không, còn nếu như hỏi lại một câu, Hoàng Liên sẽ tự mình suy nghĩ, rốt cục là có cần thiết hay không?

“Hửm?”

Nàng nhìn về phía Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật này không đơn giản, tuyệt đối không thể đối đãi với hắn giống như đối đãi với mấy người hai mươi mấy tuổi bình thường khác.

Dù sao nàng cũng thật sự tìm không thấy người thứ hai nào khác còn trẻ như vậy lại có thể không nói lời nào mà cho đi Thái Thượng Lưu Ly Mệnh hai mươi vạn năm như thế.

“Ngộ nhỡ, ta chỉ nói là ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?” Diệp Thiên Dật hỏi.

“Ý ngươi nói là…. nguyền rủa?”

Diệp Thiên Dật gật đầu, “Đúng vậy, nguyền rủa này rốt cuộc mạnh mẽ đến mức nào ta nghĩ ngươi còn rõ ràng hơn ta, mặc dù ta nói là đã giải trừ một nửa nguyền rủa của mẹ ngươi, nhưng thực chất lại không phải.”

“Hả?” Lông mày của nàng nhíu chặt.

Diệp Thiên Dật nói: “Thật ra ta căn bản không thể giải trừ nguyền rủa này, một chút cũng không giải trừ được.”

“Vậy ngươi….”

Diệp Thiên Dật nói: “Nguyền rủa này chỉ có hai tác động, cảnh giới cùng tuổi thọ đều giảm xuống, mà ta chỉ đơn thuần sử dụng một phương pháp nào đó để tăng tuổi thọ ở dương thế của mẹ ngươi, hoàn toàn không có chút tác dụng nào với việc giải trừ nguyền rủa.”

Lông mày Hoàng Liên nhíu lại.

Sau đó Diệp Thiên Dật tiếp tục nói: “Cho nên hiện tại có hai vấn đề, thứ nhất, hiện tại người nguyền rủa mẹ ngươi có còn sống hay không? Nếu hắn còn sống, thì hắn sẽ có cách khiến cho năng lực của nguyền rủa tiếp tục tăng lên, đây chỉ là trị phần ngọn không trị phần gốc! Nếu như hắn lại thông qua một phương thức nào đó tăng nguyền rủa lên thì phải làm sao bây giờ? Ngươi chắc chắn mẹ của ngươi sẽ không có chuyện gì?”

Hoàng Liên không nói gì.

“Thứ hai, nguyền rủa này quả thực rất mạnh, những năm này ngươi cũng đã cố gắng, vẫn không có người nào có thể giải trừ được, hiện tại mẹ của ngươi thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng nhỡ đâu ngày mai lại xảy ra chuyện gì thì sao? Ta không phải nói gở, ta chỉ nói đến một loại khả năng thực sự tồn tại.”

Diệp Thiên Dật cũng không nói dối, vấn đề này hắn thật sự không có cách nào xác định được.

Hoàng Liên trầm tư đứng đó.

Hình như…. hắn nói rất có lý.

Đúng vậy, tất cả đều không rõ, chủ yếu là nguyền rủa này quả thật quá mạnh mẽ, đã nhiều năm như vậy rồi, nàng cũng đi tìm nhiều người như vậy, thậm chí còn có người của Thần Vực, tất cả biện pháp đều thử hết, cuối cùng nàng chỉ còn duy nhất một cách chính là dùng đủ loại linh vật thiên địa có tác dụng kéo dài tuổi thọ để kéo dài sinh mệnh cho mẹ mình.

Diệp Thiên Dật nói rất đúng.

Hoàng Liên thở dài một hơi.

Diệp Thiên Dật ôm eo nàng từ đằng sau, nói khẽ: “Yên tâm, ít nhất ta cảm thấy Thái Thượng Lưu Ly Mệnh vẫn dùng được.”

“Ừ.”

Hoàng Liên gật đầu.

Thái Thượng Lưu Ly Mệnh này có thể giúp mẹ mình kéo dài hai trăm năm tuổi thọ, nhưng đối với nàng mà nói, hai trăm cũng gần như chỉ là một con số mà thôi, có lẽ cũng chỉ là một con số rất nhanh sẽ hết.

Hoàng Liên sau đó nhìn thoáng qua cánh tay Diệp Thiên Dật đang ôm nàng, gỡ tay Diệp Thiên Dật ra.

“Làm sao vậy?”

“Không cần nữa.”

“Ngươi chắc chắn không cần ta tiếp tục đóng kịch cùng ngươi nữa?”

Hoàng Liên hơi do dự.

“Diễn như thế nào?”

Nàng nhìn về phía Diệp Thiên Dật.

“Thì tiếp tục diễn thôi, dù sao hiện tại người bên ngoài cũng đều biết hết, mặc kệ bọn họ tin hay không, ít nhất mẹ ngươi cũng vượt qua được cửa ải này rồi? Ngươi cảm thấy mẹ ngươi không hài lòng với ta à?”

“Ta cảm thấy có lẽ là khá hài lòng.”

Hoàng Liên nói.

“Đúng vậy, ngươi nghĩ thế nào?”

“Ừmmmm…”

Sau đó Hoàng Liên gật đầu: “Được.”

Nàng nghĩ việc đó vẫn cần thiết, chủ yếu là trong mắt nàng, mẹ là tất cả.

Trong lòng Diệp Thiên Dật vui vẻ.

“Như vậy đêm nay ta nhất định phải ngủ ở chỗ ngươi, hơn nữa cũng phải tâm sự thật tốt với mẹ ngươi, với tư cách là bạn trai của ngươi.”

“Được.”

Hoàng Liên gật đầu.

Nàng đơn thuần là bị Diệp Thiên Dật dắt mũi, cũng không phải là Hoàng Liên quá qua loa, quả thật mẹ chiếm một vị trí quan trọng trong lòng nàng, đồng thời nàng cũng không biết nên làm thế nào.

Chủ yếu là nàng cảm thấy Diệp Thiên Dật nói thực sự rất có lý, lời nói có lý như vậy nàng cảm thấy cũng sẽ không tạo nên vấn đề quá lớn.

“Đi thôi.”

Diệp Thiên Dật nói.

“Ừ.”

Tiếp đó Diệp Thiên Dật nắm cánh tay nhỏ bé của nàng, hai người lập tức đi sang một hướng khác.

Nàng khẳng định đây là một khu vực nào đó trên Thiên Chi Đảo, có điều khu vực này là không gian đặc biệt của riêng nàng.

“Nữ hoàng bệ hạ.”

Mấy cô gái xinh đẹp cung kính hành lễ, mặc dù đang cúi đầu, nhưng ánh mắt vẫn lặng lẽ đánh giá Diệp Thiên Dật.

Bởi vì các nàng cũng nghe nói Nữ hoàng bệ hạ của họ thực sự đã có bạn trai, quá thần kỳ, rốt cục loại người nào mới có thể xứng với Nữ hoàng bệ hạ?

“Ừ, lui ra đi.”

“Vâng!”

Sau đó các nàng lập tức rời đi.

“Đó là bạn trai của Nữ hoàng bệ hạ sao? Trông thật là đẹp trai.”

“Thật sự rất đẹp, ngay từ đầu ta còn thắc mắc người đàn ông như thế nào mới có thể khiến Nữ hoàng bệ hạ vừa ý, dù sao có rất nhiều người theo đuổi, như vị ở Thần Cơ Môn cũng vô cùng ưu tú, nhưng Nữ hoàng bệ hạ lại không hề vừa ý với vị nào cả, hiện tại xem ra, đúng là khác hẳn với người bình thường, thật là đẹp trai.”

Các nàng không nhịn được cảm thán.

“Chính là ở trong này.”

Hoàng Liên nói.

Diệp Thiên Dật nhìn thoàng qua.

Đây là một nơi cực kì xinh đẹp, có hồ nhỏ, phía sau là một ngôi biệt thự to lớn, còn có một vài phòng nhỏ khác, nhưng tất nhiên ngôi biệt thự này là nhà ở tư nhân.

“Căn nhà rất đẹp.”

Diệp Thiên Dật nói.

“Vào đi.”

Ngón tay thon dài của Hoàng Liên nâng lên, phóng ra một tia lực lượng, nàng đẩy cửa tiến vào.

Khắp căn nhà toả ra mùi thơm, rất đẹp, cũng rất sạch sẽ và ấm áp, đèn ở phòng khách cũng tự động phát sáng.

Hoàng Liên đưa cho Diệp Thiên Dật một đôi dép lê, sau đó đi vào rót một cốc nước cho Diệp Thiên Dật.

“Cụ thể đêm nay phải làm như thế nào?”

Hoàng Liên hỏi.

Nàng biết mẹ nàng vẫn giữ thái độ hoài nghi đối với việc bạn trai của nàng là Diệp Thiên Dật, như vậy vẫn cần phải làm mẹ mình tin tưởng.

Dù không xảy ra chuyện gì, nàng cũng hi vọng mẹ mình được toại nguyện bao nămnay, nàng chỉ có thể làm như vậy.

“Không có gì, chỉ cần tâm sự thôi, ngươi chú ý tình tiết một chút là được rồi.”

Diệp Thiên dật tuỳ ý ngồi lên trên ghế sô pha, vắt chân nói.

“Ừ.”

Hoàng Liên thực sự rất đau đầu, chính mình đường đường là Nữ hoàng của Đế quốc Nguyệt Thần, quả nhiên, trên đời này đúng là không hề thiếu sự việc khiến người ta thấy bất lực mà.

“Ta đi nấu cơm.”

“Ngươi còn có thể nấu cơm.”

Diệp Thiên Dật nhìn về phía nàng.

“Không cần đâu, chúng ta vừa mới ăn xong ở tiệc mà?”

“Mẹ ta vẫn chưa ăn.”

Sau đó nàng đeo tạp dề đi vào trong bếp.

Bình Luận (0)
Comment