Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1719 - Chương 1718: Tầng Một So Tài.

Chương 1718: Tầng một so tài.
Chương 1718: Tầng một so tài.

Diệp Thiên Dật đau đầu.

Rốt cuộc Đoan Mộc Huyên này đang che dấu cái gì đây?

Rõ ràng là một cao thủ, nhưng nàng lại che dấu bản thân thành một người thoạt nhìn không phải là rất lợi hại, thậm chí còn không thể trực tiếp lên tầng hai.

Rõ ràng nếu như với thân phận thật sự của nàng, chắc chắn nàng có thể nhẹ nhàng mà lên tầng hai.

“Vậy tức là chúng ta không nhất định có thể lên tầng hai?”

Diệp Thiên Dật nói.

“Có lẽ không có vấn đề gì quá lớn, đây là hội thơ, sau khi hoàn thành so tài của tầng một sẽ có một vài người thăng cấp, những người thăng cấp này sẽ tiến lên tầng hai, ta cũng có chút nghiên cứu về thơ từ văn phú, có lẽ có thể đủ để lên tầng hai.”

Đoan Mộc Huyên nói.

“Được thôi.”

Diệp Thiên Dật nhún vai.

“Ta đi lấy cốc nước.”

Sau đó Diệp Thiên Dật rời đi.

Lúc này, Từ Trí Minh mang theo một vài người cùng nhau đi vào.

“Huyên Huyên.”

Nhìn thấy Đoan Mộc Huyên, ánh mắt hắn sáng lên sau đó tươi cười đi qua.

“Cô Đoan Mộc.”

Mấy người khác cũng chào hỏi.

Đoan Mộc Huyên hơi gật đầu.

“Tại sao không lên trên?”

Từ Trí Minh hỏi một tiếng.

Đoan Mộc Huyên cười nói: “Phải thông qua so tài ở tầng một mới lên được.”

“Hừ!”

Nghe thấy như vậy, Từ Trí Minh không vui, đôi mắt ngưng lại nói: “Đi, trực tiếp lên trên với ta, trái lại ta muốn xem thử, bọn họ có chịu nể mặt ta hay không!”

Sau đó hắn muốn mang Đoan Mộc Huyên đi lên.

“Anh Từ, chuyện này không cần đâu, ngươi lên trước đi, theo lý mà nói ta xác thực cũng phải theo lộ trình, bối cảnh không bằng các ngươi, đi lên từ tầng một cũng là lẽ đương nhiên.”

Đoan Mộc Huyên nói.

Nàng biết, tìm Từ Trí Minh là có thể đi lên, nhưng nàng không muốn nợ ân tình người khác, thậm chí nàng có thể tìm người khác đi lên, nhưng nàng không muốn, nàng cảm thấy bản thân có thể tự đi lên, cái này không cần thiết.

Trái lại nếu như nàng thông qua so tài tầng một đi lên, còn có thể càng thêm thu hút sự chú ý của người nàng muốn tìm kia.

“Một việc dễ như trở bàn tay mà thôi, xem như ngươi là người đến cùng ta không phải là được rồi sao? Không cần phiền phức như vậy.”

“Không cần đâu.”

Đoan Mộc Huyên cười nói.

“Vậy được rồi, ngươi đến một mình sao?”

Lúc này, Diệp Thiên Dật bưng hai ly rượu đi đến, đưa cho Đoan Mộc Huyên một ly, sau đó vòng tay ôm lấy eo của nàng.

“Nhìn gì vậy? Đi thôi, đi viết thơ nào.”

Diệp Thiên Dật nhấp một ngụm rượu vang.

Từ Trí Minh nheo mắt nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật dịch dung, cho nên hắn không nhận ra, hơn nữa tuy rằng hắn biết Đoan Mộc Huyên quen một người rất đẹp trai, nhưng hắn sẽ không cho rằng Diệp Thiên Dật trước mắt là người đó dịch dung.

Nhưng mà, vậy mà hắn lại trực tiếp ôm eo Đoan Mộc Huyên?

“Đây là?”

Từ Trí Minh nhìn về phía Diệp Thiên Dật.

“Bạn trai ta.”

Đoan Mộc Huyên giới thiệu nói.

“Huyên Huyên tại sao ngươi lại đột nhiên tìm được bạn trai rồi? Ta còn không quen?”

Từ Trí Minh có chút không tin.

Diệp Thiên Dật cười, nói: “Ngươi là gì của Huyên Huyên? Ngươi rất hiểu nàng sao? Mỗi người mà nàng quen ngươi đều phải quen mới được? Tại sao người tối nay gặp được một đám đều là như vậy chứ? Giống như không hiểu ra làm sao, hoang tưởng tự đại.”

Nghe thấy lời của Diệp Thiên Dật, Từ Trí Minh hơi híp mắt lại.

Hắn nghe ra được trong lời nói của Diệp Thiên Dật tràn đầy châm chọc khiêu khích đối với hắn.

“Làm sao? Người anh em không thể mang Huyên Huyên lên tầng hai?”

Từ Trí Minh cũng cười nói, không có trực tiếp đáp lại lời của Diệp Thiên Dật.

“Đúng vậy, không có bối cảnh gì, chỉ có thể từ từ mà lên thôi.”

Nói xong Diệp Thiên Dật ôm vòng eo mảnh khảnh của Đoan Mộc Huyên rời đi.

Từ Trí Minh híp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Thiên Dật.

“Người đó là ai? Các người có biết không?”

Từ Trí Minh hỏi mấy người bên cạnh.

“Chưa gặp bao giờ, làm sao lại ù ù cạc cạc trở thành bạn trai của Đoan Mộc Huyên rồi? Muốn trở thành bạn trai của Đoan Mộc Huyên, ít nhất bọn họ cũng phải quen biết một thời gian dài rồi chứ? Kỳ lạ.”

“Lẽ nào là đóng giả bạn trai? Vì thay nàng làm lá chắn trong bữa tiệc này?”

Một người đột nhiên nói.

Mắt Từ Trí Minh sáng lên!

Đúng!

Thật sự có khả năng này.

Tuy rằng không phải lúc nào hắn cũng ở bên Đoan Mộc Huyên, nhưng hắn luôn chú ý Đoan Mộc Huyên, cho nên người bên cạnh nàng này thực sự không quen biết thì rất kỳ lạ.

Thật sự có khả năng chỉ là lá chắn.

“Đi, lên trên.”

Thời gian dần trôi, đại lão nên đến trên cơ bản đều đến cả rồi, Diệp Thiên Dật đang tham gia so tài với Đoan Mộc Huyên.

Diệp Thiên Dật cơ bản nhìn lướt qua.

Phàm là người người tầng một không lên tầng hai, bọn họ nhất định đều là người không có bối cảnh lợi hại như vậy.

Có thể gia tộc bọn họ rất có tiền, nhưng cái ở đây nhìn không phải là tiền, mà là võ lực!

Cường giả gia tộc ngươi phải đủ nhiều, đạt đến trình độ nhất định mới coi như là lợi hại, hơn nữa ở đây còn là Thượng Vực, có thể ở Bát Hoang ngươi là thế lực không tồi nhưng ở đây không được coi là gì.

Hơn nữa trong này còn có rất nhiều người bình thường, không thể tu luyện, bọn họ cũng chỉ có thể ảo tưởng thông qua hội thơ tiếp cận đại lão, sau đó thay đổi đời mình.

Cũng có vài người thiên phú không tồi, Thương Sinh Chi Đồng của Diệp Thiên Dật quét qua, thật sự có người khá là lợi hại, cảnh giới có Thần Vương cảnh, Thần Hư cảnh, bọn họ có thể cũng là thiên tài, chỉ là bối cảnh gia tộc không mạnh, phải dựa vào bám lên đại lão ở trong này mới được.

“Cậu Lưu, lâu rồi không gặp vẫn khỏe chứ, trước đó từ biệt ở Tiểu Niên thành cũng là hai năm chưa gặp rồi, nghe nói ngươi bây giờ trở thành một trong tứ đại tài tử của Tiểu Niên thành rồi?”

Có vài người ở đây hỏi han.

“Ha ha ha, nào có lợi hại như cậu Hoàng, cậu Hoàng đã cùng ngồi luận đạo với trưởng lão nào đó của Cửu Kiếm phái rồi, làm sao ngươi lại muốn tham gia hội thơ này?”

Cậu Hoàng kia cười, nói: “Đó đương nhiên là vì để luận bàn với càng nhiều người giỏi giang hơn rồi.”

“Được rồi được rồi, đừng giả bộ nữa, đừng tâng bốc lẫn nhau nữa, ai đến là không phải là vì thăng quan tiến chức bám lên người cao quý chứ? Hoàng Huy Hồng ngươi đúng là ngồi luận đạo cùng với trưởng lão của Cửu Kiếm phái, nhưng ngươi cũng không đạt được thứ hài lòng, ngươi cũng chỉ giống như văn nhân bình thường như chúng ta mà thôi, không thì tại sao ngươi không trực tiếp lên tầng hai chứ? Có thể lên được hay không còn chưa chắc đâu.”

Một người đàn ông phe phẩy cây quạt thực sự là không nhìn nổi nữa, sau đó nói toạc ra, khiến cho mấy người kia hơi xấu hổ.

Diệp Thiên Dật đứng ở đó nín cười.

Đám văn nhân này, đúng là giỏi giả bộ.

“Cậu Hà, nghe lời này của ngươi xem ra ngươi rất chắc chắn có thể lên tầng hai?”

Bọn họ nhìn về phía người đàn ông trắng trẻo hỏi.

Giữa mấy người này cũng là hăm he, sặc mùi thuốc súng.

Bọn họ đều là tài tử ở trong thành Các Tự hoặc là vùng phụ cận khá là nổi tiếng, một vài tác phẩm bọn họ đăng ở trên mạng, trên một vài sách báo cũng khá là nổi tiếng, nhưng chỉ như thế mà thôi chỉ có thể nói bọn họ có tài hoa, bọn họ có tư cách đến tham gia hội thơ này, nhưng không đại diện cho bọn họ chắc chắn có thể đi lên tầng hai.

“Vậy cứ chờ xem đi.”

Hà Vũ đi qua.

Bình Luận (0)
Comment