Mọi người đều là những người hiểu thơ ca văn phú, thậm chí có rất nhiều cao nhân.
Đôi khi, câu đối hay không phụ thuộc độ dài thế nào, có lúc những từ đơn giản lại khiến cả thế giới phải sửng sốt.
Ví dụ như câu yên toả trì đường liễu này.
Đây là vấn đề rất nan giải trên Trái Đất, đó là câu đối cực khó thời cổ đại.
Đời sau có không ít người đối được vế dưới, nhưng không hoàn toàn xuất sắc.
Chưa kể ngươi phải đối ra vế dưới một cách hoàn chỉnh trong thời gian ngắn ở đây, khó lắm.
Lần đầu tiên Mặc Bạch thấy câu đối trên, hắn nghĩ chắc rất dễ, vì chỉ có năm chữ thôi mà.
Nhưng……
Sau khi hắn cẩn thận suy nghĩ thì thấy câu đối này không đơn giản chút nào!
Ngũ hành Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ thì dễ rồi, tuy nhiên năm chữ này lại đồng thời cấu thành một câu tạo nên một cảnh sắc, còn là cảnh sắc vô cùng đẹp……
Thực sự mà nói là quá khó.
Lúc này, Vô Tâm đại sư, Hoàng Liên và mọi người cũng đang suy nghĩ cẩn thận.
Đúng thế!
Bọn họ không chỉ coi đây là cuộc tỉ thí giữa hai người, mà bản thân họ cũng thấy nó có tính thách thức.
Mặc Bạch trầm tư suy nghĩ.
“Năm chữ này rất dễ, nhưng nếu tạo thành một câu mang cảnh sắc đẹp vậy thì……”
Mặc Bạch bó tay trước Diệp Thiên Dật.
“Quá khó! Sợ là trong thời gian ngắn ta không thể cho ra câu đối dưới cho Diệp huynh đệ!”
Mặc Bặc hết cách!
Hắn thật sự không còn cách nào khác.
Hắn biết mình không thể làm được trong thời gian ngắn, thay vì cứ kéo dài thời gian, và bộ dạng không chịu thua của mình, chi bằng thẳng thắn nói hắn không đối ra được.
Đáng ghét!
Không thể ngờ rằng, hắn cố tình làm khó dễ lại bị Diệp Thiên Dật hoá giải một cách đơn giản, mà người thua đau nhất vẫn là hắn.
Mặc Bạch không hiểu nổi.
Hắn là Mặc Bạch đấy, hắn là đỉnh cấp tồn tại không ai bì nổi, sau hắn còn có cả một cái Thần Cơ Môn cơ mà, sao chỗ nào hắn cũng không hơn nổi một đứa trẻ ranh hai mươi mấy tuổi chứ?
Lần đầu tiên trong đời.
Mọi người đều biết, Mặc Bạch đã nhận thua.
Sau đó Diệp Thiên Dật nói: “Mặc đại ca khách sáo rồi.”
“Ta lại thua, quả nhiên là hậu sinh khả uý.”
Mặc Bạch vỗ vai Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật chỉ im lặng và cười.
“Diệp huynh đệ, câu đối trên thực sự rất khó, lão nạp phải suy nghĩ rất lâu mới đối ra được, nhưng thấy để đối ra câu hay thì còn hơi kém, không biết ngươi có câu đối dưới không?”
Vô Tâm đại sư tò mò hỏi.
Người đã đạt tới đỉnh cao giống như hắn, đời này không có sự theo đuổi nào quá lớn, e rằng cảnh giới gần như không thể nâng cao, cảnh giới trong truyền thuyết lại càng không có khả năng, như hắn vậy, mọi thứ yêu thích bây giờ là kiểu theo đuổi tinh thần, thơ ca văn phú cũng thế.
“Ta có một câu đối dưới.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Là gì thế? Mau nói lão nạp nghe xem.”
Vô Tâm đại sư vội hỏi.
“Đào nhiên Cẩm Giang đê.”
Diệp Thiên Dật nói.
Soạt—
Ngay khi Diệp Thiên Dật đọc câu đối xong, ai nấy đều xôn xao.
“Yên toả trì đường liễu, Đào nhiên Cẩm Giang đê, hay! Hay lắm! Yên toả trì đường liễu bên cạnh ngũ hành Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ thì là một phong cảnh tươi đẹp, có vận dụng cả thủ pháp so sánh, còn đào nhiên Cẩm Giang đê không chỉ phù hợp với vế trên, mà thủ pháp ví von cũng ẩn dụ trong đó, tuyệt!”
Vô Tâm đại sư liên tục khen ngợi.
“Đáng tiếc.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Tiếc gì cơ?”
Vô Tâm đại sư hỏi.
“Tiếc là, đây không phải câu đối hoàn hảo nhất.”
Diệp Thiên Dật nói.
Sau đó Diệp Thiên Dật nói tiếp : “Thực sự ta không thể nghĩ ra câu đối hoàn hảo, câu đối hay thực sự ngoài ngũ hành, thì trật tự của chúng phải tương ứng với vế trên, đào nhiên Cẩm Giang đê là câu hay nhất ta có thể nghĩ ra, nhưng lại không phải là hoàn mỹ nhất!”
“Cũng đúng, có điều lão nạp thật sự phải cảm ơn ngươi.”
Diệp Thiên Dật thắc mắc nhìn Vô Tâm đại sư: “Không biết tạo sao tiền bối lại nói vậy?”
“Vì lão nạp đã suy nghĩ rất lâu cái gọi là câu đối hoàn mỹ! Chưa từng nghĩ, năm từ đơn giản lại khó đến thế! Ha ha ha! Hội thơ lần này, lão nạp rất vui! Vô cùng vui! Không chỉ vì có được ba bài thơ, một bài đối hay, mà còn rất vui khi có thể quen biết với Diệp huynh đệ, ha ha ha!”
Vô Tâm đại sư cười.
“Tiền bối khen nhầm người rồi.”
“Không không không, lão nạp vô cùng mến mộ ngươi!, Nhanh, qua đây ngồi.”
Sau đó Vô Tâm đại sư nhìn Hoàng Liên, cười lớn : “Nữ hoàng bệ hạ, người tìm được bạn đời tốt thật, Diệp huynh đệ mới hai mươi mấy, tuổi trẻ đầy triển vọng, một người đã làm ra bao nhiêu huyền thoại, còn là đệ tử của Yêu Hậu, theo thời gian, e là Diệp huynh đệ sẽ trở thành người đứng đầu đại lục.”
Hoàng Liên khẽ gật đầu.
“Nhưng ta không muốn người ngoài nghĩ rằng ta dựa dẫm vào nàng, vì thế, nếu có thể, mong các vị giữ bí mật này giúp ta.”
Diệp Thiên Dật vừa cười vừa nói.
“Ha ha ha, quả nhiên đế quân khác với mọi người, đổi lại là người khác, họ chỉ mong mọi người biết được điều này thôi.” Một lão giả vừa nói vừa cười.
“Có điều đây cũng phải chuyện bí mật gì mà?”
Một người nói.
Diệp Thiên Dật nói: “Thực ra không phải là bí mật, nhiều người ở các thế lực lớn biết cũng chẳng sao, nhưng nếu bách tính biết điều đó sẽ đồn thổi không hay, hơn nữa ta nghĩ mình không có gì xuất sắc cả, ít từng trải nữa, nếu để bách tính biết, bạn trai của Nữ hoàng Đế quốc Nguyệt Thần là một thằng ranh con, sẽ không tốt cho Tiểu Liên Liên đâu.”
Hoàng Liên : “……”
Toàn thân nàng nổi da gà.
Không phải chứ! Ngươi đổi cách xưng hô khác được không?
Trước mặt nhiều cường giả như vậy, nàng là Nữ hoàng của Đế quốc Nguyệt Thần, ngươi lại gọi nàng là Tiểu Liên Liên…… Ôi trời ơi, còn muốn cho nàng ấy sống hay không.
“Ha ha ha, ta hiểu, tất nhiên ta hiểu, Diệp huynh đệ là đang nói hai người thực sự yêu nhau.”
Diệp Thiên Dật gãi đầu : “Đúng là chân ái, dù sao thì ta và Tiểu Liên Liên cũng gần giống vậy đó, mà ta còn có hồng nhan tri kỷ khác nữa, nhưng Tiểu Liên Liên không quan tâm, mặc dù ta theo đuổi nàng ấy rất lâu, nhưng khi ta theo đuổi được rồi vẫn thấy vô cùng khó tin.”
Hoàng Liên : “……”
Được! Ngươi nói, ngươi nói đi! Ta không nói được chưa?
Đoan Mộc Huyên vừa cười vừa nhìn Diệp Thiên Dật.
Là thật hay đùa, khó nói lắm.
“Vậy lão nạp không được tặng quà gặp mặt ư?”
Vô Tâm đại sư cười.
“Tiền bối, đừng đừng đừng, không cần khách sáo vậy đâu.”
Sau đó Vô Tâm đại sư lấy một món đồ ra.
“Đây là di vật của Vạn Phật Sơn ta.”
Khi di vật bằng vàng này được lấy ra, tất cả mọi người ở đó đều nhìn chằm chằm vào nó.
Cái này……
Diệp Thiên Dật thầm kinh ngạc.
“Tiền bối, cái này quý giá quá.”
Diệp Thiên Dật nhanh chóng nói.
“Coi như là lời chúc phúc muộn của lão nạp, cũng xem như là quà gặp mặt của ta dành cho Diệp huynh đệ! Nhận lấy đi.”