Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1733 - Chương 1732: 12 Cung Hoàng Đạo

Chương 1732: 12 cung hoàng đạo
Chương 1732: 12 cung hoàng đạo

Xá lợi là gì?

Nghe đồn xá lợi là một loại đồ vật do xương của các vị cao tăng đã đắc đạo hóa thành, đồng thời bên trong chúng cũng chứa đựng một loại năng lượng mạnh mẽ.

Đó là một loại đồ vật vô cùng, vô cùng trân quý, có thể cứu mạng người, đối với bọn họ mà nói, một viên xá lợi ở Vạn Phật Sơn chính là cả một mạng sống, thời điểm nguy cấp có thể cứu được mạng người.

Diệp Thiên Dật tiếp nhận lấy nó.

“Đa tạ tiền bối!”

Vô Tâm đại sư gật đầu: “Có thể quen biết được ngươi, ta rất vui.”

“Vãn bối cũng vậy.”

“Ha ha ha, đến đây, lão nạp còn muốn cùng ngươi tiếp tục thảo luận một ít thơ văn, các vị cũng đều tự thảo luận với nhau đi.”

Vô Tâm đại sư nói.

“Vâng!”

Lúc này Diệp Thiên Dật mới lên tiếng: “Là như thế này, vãn bối có một người bạn vô cùng ngưỡng mộ Vô Tâm đại sư, ngươi xem xem có cơ hội có thể cùng nhau thảo luận hay không?

“Ha ha ha! Đương nhiên không thành vấn đề, bạn của Diệp tiểu huynh đệ tất nhiên cũng là bạn của lão nạp.

Sau đó Diệp Thiên Dật nhanh chóng chạy tới vẫy vẫy tay với Đoan Mộc Huyên.

Đoan Mộc Huyên đi đến.

“Vãn bối bái kiến Vô Tâm đại sư.”

“Ồ, hóa ra là một cô gái xinh đẹp, Diệp tiểu huynh đệ, đây là....”

Diệp Thiên Dật nhanh chóng nói: “Vô Tâm đại sư ngài đừng hiểu lầm, đây là bạn của ta.”

“Ồ, đúng đúng đúng, lúc trước có một tên nhóc đã đạo văn bài thơ của ngươi, hình như là....”

Diệp Thiên Dật gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, là hắn là hắn.”

“Vậy hắn đâu rồi?”

“Có chuyện nên cũng rời đi rồi.”

“Vậy quá đáng tiếc rồi, mau ngồi xuống.”

Vô Tâm đại sư chào hỏi Đoan Mộc Huyên.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Rất nhanh hội thơ cũng đã sắp kết thúc.

“Diệp tiểu huynh đệ, có rảnh nhất định phải đi một chuyến đến Vạn Phật sơn, lão nạp nhờ ngươi chỉ giáo.

Diệp Thiên Dật vội vàng hành lễ: “Không dám nhận chỉ giáo.”

“Ừm....”

Vô Tâm đại sư mỉm cười sau đó nhìn về phía Đoan Mộc Huyên, nói: “Những chuyện vừa rồi ngươi nói lão nạp nhớ kĩ rồi, chỉ là chuyện nhỏ, sau khi trở về lão nạp sẽ tìm người giúp ngươi một chút.”

Đôi mắt xinh đẹp của Đoan Mộc Huyên sáng lên, nhanh chóng hành lễ: “Đa tạ Vô Tâm đại sư.”

“Phải đa tạ Diệp tiểu huynh đệ mới đúng.”

Vô Tâm đại sư vỗ vỗ bả vai của Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật mỉm cười gãi gãi đầu.

“Được rồi, không làm phiền nhóm người trẻ các ngươi nữa, mau đi đi, Diệp tiểu huynh đệ cũng nhanh chóng cùng Nữ hoàng các hạ trở về đi.”

Đôi mắt của Diệp Thiên Dật sáng lên.

Trời ạ!

Vốn dĩ hắn cũng không nghĩ có thể cùng Hoàng Liên trở về, nhưng dựa theo cách nói của Vô Tâm đại sư vậy hôm nay Diệp Thiên Dật có thể đi đến chỗ của Hoàng Liên rồi.

Oh yeahhh, quá đã!

Tuy rằng Đoan Mộc Huyên cũng rất xinh đẹp, nhưng Diệp Thiên Dật và Đoan Mộc Huyên vẫn chưa đâu vào đâu cả, ít nhất nếu đi đến chổ của Hoàng Liên có thể cùng nàng ngủ chung một cái phòng nha.

“Ừm, thời gian quả thật cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên trở về rồi, các vị tiền bối cũng nên trở về đi.”

Diệp Thiên Dật ôm một quyền nói.

“Được, vậy lần sau chúng ta gặp lại.”

Vô Tâm đại sư nói.

Sau đó bọn họ đều lần lượt rời đi.

Diệp Thiên Dật khẽ chớp chớp mắt với Đoan Mộc Huyên tỏ ý hắn sẽ không quay lại, Đoan Mộc Huyên không nói gì cả, nàng cũng không thể nói cái gì.

Mặc Bạch nhìn bọn họ rời đi, âm thầm siết chặt lấy nắm tay!

Hắn vốn dĩ không phải là người tàn nhẫn, nhưng mà hiện tại, sự thật làm hắn không thể không nhẫn tâm một lần.

“Diệp Thiên Dật, ngươi cũng đừng trách bản tôn, thứ bản tôn yêu thích nhất đều bị ngươi cướp đi hết rồi, bản tôn biết trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, bản tôn tuyệt đối không tin Hoàng Liên lại đồng yêu đương cùng với ngươi, nhưng mà một lần hai lần còn không sao, bây giờ lại thêm một lần, bản tôn cũng là người, cũng có giới hạn của mình.”

Trong mắt Mặc Bạch lóe lên sát ý.

“Ngươi quả thật là một người không tồi, nhưng đáng tiếc.... mỗi người đều có số mệnh của mình, trên đời này đã định sẵn có ta sẽ không có ngươi, có ngươi sẽ không có ta.

Lần này Hoàng Liên không mang Diệp Thiên Dật trở về cung, mà là trực tiếp đưa Diệp Thiên Dật đến chổ ở riêng của nàng trong lâm viên này.

Vào trong phòng, Diệp Thiên Dật thoải mái nằm trên ghế sô pha.

Tuy rằng trước đây bọn họ có trải qua một chuyện không thoải mái như vậy, nhưng chỉ cần bọn họ không đề cập tới chuyện đó thì vẫn có thể xem như chưa từng phát sinh gì cả.

Hoàng Liên thay một bộ quần áo đơn giản ở nhà và cầm theo một chai rượu vang đỏ ra ngoài.

“Ngươi còn am hiểu thi từ văn thơ?”

Nàng lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy, chẳng nhẽ ngươi cho rằng tất cả những thứ đó đều do ta sao chép?”

Diệp Thiên Dật châm một điếu thuốc.

“Lúc đầu bản đế còn tưởng rằng ngươi đi đạo văn thật, nhưng sau khi nghe câu đối của ngươi khiến bản đế cảm thấy ngươi quả nhiên là một người tài hoa, thơ có thể đạo, mặc kệ là ý văn hay đề tài đều có thể đạo nhưng mà đối câu đối thì không thể đạo.”

Hoàng Liên rót cho Diệp Thiên Dật một ly rượu.

“Vậy ngươi cảm thấy ta còn cách hình mẫu bạn trai lý tưởng của ngươi bao xa?”

Diệp Thiên Dật mỉm cười hỏi.

“Đừng tự vượt quá giới hạn, ngươi chỉ là cùng bản đế diễn một vở kịch mà thôi.”

“Nhưng mà ta thật sự rất thích ngươi.”

Diệp Thiên Dật nói.

“Bất kể người phụ nữ xinh đẹp nào ngươi cũng đều thích.”

Hoàng Liên sao có thể rung động vì vài câu nói như vậy của Diệp Thiên Dật chứ?

“Vậy ta có thể thực sự theo đuổi ngươi không?”

Diệp Thiên Dật nói.

Hoàng Liên liếc nhìn Diệp Thiên Dật một cái.

“Có theo đuổi hay không là chuyện của ngươi.”

Hai mắt của Diệp Thiên Dật sáng lên.

“Ngươi là đang cho ta một cơ hội rồi sao?”

Hoàng Liên:????

“Ngươi đừng hiểu lầm.”

“Ta không có hiểu lầm, ngươi vừa mới nói theo đuổi ngươi là chuyện của ta, ý muốn nói cho ta một cơ hội để theo đuổi ngươi bất kể có thành công hay không,”

Hoàng Liên bất đắc dĩ lắc đầu.

“Tay và chân thì ở trên người ngươi, miệng thì ở trên đầu, chẳng lẽ bản đế muốn ngươi chết, ngươi có thể đi chết thật sao?”

“Vì có được trái tim của người mình yêu, chết thì đã làm sao?”

“Bản đế không tin những lời lẽ cũ rích này, ngươi vẫn nên mang đi lừa mấy em gái mới lớn đi.”

Sau đó Hoàng Liên búng ngón tay mảnh khảnh một cái, điếu thuốc trong tay của Diệp Thiên Dật lập tức bị quét sạch.

“Vậy ta thật sự theo đuổi ngươi đây.”

“Vợ kịch vẫn còn phải tiếp tục diễn.”

Hoàng Liên nói.

“Đó là tất nhiên, ngày mai đi đến nhà ngươi sao?”

“Không cần.”

“Hiện tại Hoàng Liên nghiêm cấm Diệp Thiên Dật đi đến đó, trừ khi mẹ nàng muốn gặp Diệp Thiên Dật, nếu không nàng sẽ không có khả năng mang Diệp Thiên Dật đến đó, mà lý do rất đơn giản chính là nàng đã nói với mẹ mình Diệp Thiên Dật đang bận tu luyện, như vậy có thể dễ dàng qua loa cho sự tắc trách của mình.

Diệp Thiên Dật nhún vai.

“Ở Thượng Vực ngươi đã có tính toán gì chưa?”

Hoàng Liên hỏi.

Hiểu biết của nàng đối với Diệp Thiên Dật không nhiều lắm, nhưng căn cứ theo những tin đồn đó, hắn quả thực là một người theo chủ nghĩa không ổn định.

“Ta sao? Ta còn có thể làm gì ngoài việc nâng cao cảnh giới của mình, nếu cảnh giới đủ cao ta sẽ đi đến Thần Vực.”

Diệp Thiên Dật nói.

“Đi Thần Vực làm gì?”

“Nguyệt Thần cung.”

Hoàng Liên cau mày.

“Nguyệt Thần cung?”

Diệp Thiên Dật gật gật đầu: “Đúng, ta đi Nguyệt Thần cung tìm người.”

“Vậy bản đế cũng không tiện giúp ngươi, bởi vì ta đã rời khỏi Nguyệt Thần cung quá lâu rồi, chỉ là….”

Hoàng Liên nhìn về phía Diệp Thiên Dật nói: “Nguyệt Thần cung là một nơi vô cùng đáng sợ, với bản lĩnh của ngươi hiện tại cho dù có vào được Nguyệt Thần cung, ở trong đó cũng sẽ không có địa vị gì.”

“Khoa trương như vậy?”

“Đó chính là Thần Vực.”

“Bản đế có thể chỉ ngươi một con đường.”

Hoàng Liên nói.

“Là cái gì?”

“12 cung hoàng đạo.”

Diệp Thiên Dật: “……”

“Đó không phải là chòm sao ư? Ta thi văn thơ đối ngẫu có gặp qua cái này?”

“Không giống như vậy.”

Diệp Thiên Dật tò mò hỏi.

Bình Luận (0)
Comment