Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1769 - Chương 1768: Vô Tâm Đại Sư Ra Mặt

Chương 1768: Vô Tâm đại sư ra mặt
Chương 1768: Vô Tâm đại sư ra mặt

Những cường giả đi theo Thiên Cơ Các cũng không phải ít. cũng khoảng mấy chục đến trăm người.

Những cường giả của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông đều đang đợi ở ngoài, Diệp Thiên Dật chỉ mang theo vài người đi vào, Thần Cơ môn cũng theo vào mười mấy người.

Lúc này Diệp Thiên Dật mới chú ý, tên Mặc Bạch kia không đến.

Ha!

Diệp Thiên Dật cười lạnh một tiếng trong lòng.

Tên Mặc Bạch này suy tính cũng thật tỉ mỉ, nhưng…. cuối cùng thì hắn cũng xem nhẹ Diệp Thiên Dật rồi, hoặc là hắn quá coi trọng Mặc Bạch.

Hắn đến hay không cũng không quan trọng, hắn chạy rồi cũng không sao cả, hắn chạy rồi, vậy thì khắp đại lục này cũng không tha cho hắn, Thần Cơ môn cũng không tha cho hắn, bởi vì người hắn giết là em họ ruột của hắn, con trai của Mặc Đường. Cho dù là cha hắn, người nhà hắn muốn bảo vệ hắn, thì cũng không thể bảo vệ nổi?

Diệp Thiên Dật cũng không muốn Mặc Bạch chết, hắn không chết, ngược lại Diệp Thiên Dật càng thêm thoải mái, bởi vì hắn sẽ không chỗ dung thân, hắn càng không thể có được người hắn yêu, trước mặt người hắn yêu, hắn không thể ngẩng đầu lên được, chỉ có thể cụp đuôi mà sống! Nhục nhã! Một người thừa kế tương lai của Thần Cơ môn lại sống một cuộc sống nhục nhã như vậy, khó chịu chết đi được.

Về việc an toàn ư, Diệp Thiên Dật không sợ.

Diệp Thiên Dật biết, nếu như làm như vậy, có thể bản thân lại có thêm một kẻ địch, nhưng Diệp Thiên Dật hắn không sợ.

Bọn họ cùng đi đến một cái sân rất đẹp.

“Gia Cát Dư các hạ, có thể mời Gia Cát Vạn các hạ giúp thôi diễn một chút được không?”

Mặc Văn Khải của Thần Cơ môn dò hỏi ý kiến.

“Ừm… đại trưởng lão có ở đây, để lão phu đi tìm ngài ấy.”

“Đa tạ.”

Mặc Văn Khải ôm quyền.

Sau đó hắn nhìn về phía Diệp Thiên Dật, nói: “Diệp Tông chủ, không có vấn đề gì chứ?”

Mặc Văn Khải có quan hệ tốt với đại trưởng lão ở Thiên Cơ Các, việc này, hắn nhất định sẽ giúp.

Diệp Thiên Dật gật đầu: “Không vấn đề gì, chỉ có điều…”

“Chỉ có điều gì?”

“Có điều Mặc tông chủ không phát hiện con trai ngài không đến sao?”

Mặc Văn Khải nhìn một cái:

“Rồi sao?”

Mặc Văn Khải hỏi lại.

Hắn không nghĩ nhiều.

“Không có gì.”

Diệp Thiên Dật cười cười.

Ngược lại lông mày của Mặc Đường lại nhăn lại.

Thực ra, Diệp Thiên Dật này làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, đồng thời còn nhắc đến chuyện đến Thiên Cơ Các thôi diễn lại chuyện này, hắn đang từ chắc chắn Diệp Thiên Dật giết con trai mình, giờ biến thành… hơi dao động rồi.

Diệp Thiên Dật đột ngột hỏi một câu như vậy, Mặc Bạch sao lại phải trốn?

Mặc Đường nhìn một cái, Mặc Bạch thật sự không đến.

Điều này không đúng, theo lý mà nói, vì sao Mặc Bạch lại không đến, nhưng cũng có thể hiểu là hắn lười đến.

Nhưng mà, giữa Diệp Thiên Dật và Mặc Bạch có khúc mắc, giữa bọn họ còn có Nữ hoàng của Đế quốc Nguyệt Thần, Hoàng Liên, cho nên….

Hắn to gan nghĩ đến một khả năng… nhưng lại nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.

Chắc không phải thế đâu?

Rất nhanh, một lão giả đi đến.

“Mặc tông chủ, đã lâu không gặp.”

“Gia Cát trưởng lão, hân hạnh, hân hạnh! Rất lâu không cùng nhau uống rượu rồi, lần này đến là có chuyện muốn làm phiền ngài.”

Gia Cát Vạn nói: “Lão phu đã sớm biết chuyện rồi, nếu các vị đã đến Thiên Cơ Các chúng ta để hóa giải nghi ngờ, vậy thì có nghĩa là các vị tin tưởng năng lực của Thiên Cơ Các, vậy thì giúp đỡ là đương nhiên.

Đương nhiên là không thể giúp đỡ miễn phí được, bây giờ Mặc Văn Khải không đưa cho họ đồ gì, nhưng sau khi thôi diễn lại xong, nhất định sẽ có báo đáp họ, hơn nữa là một thế lực thần cấp, tiền báo đáp tuyệt đối không thấp. Suy cho cùng thì là người ta tiêu hao tuổi thọ để giúp mình.

“Đa tạ.”

Mặc Văn Khải tay nắm thành quyền.

Sau đó Gia Cát Vạn nhìn Diệp Thiên Dật một cái.

“Vậy thì lão phu cũng không kéo dài thời gian nữa, mọi người muốn biết sự thật chuyện trong Thần Cơ môn của hai tháng trước đúng không?”

Diệp Thiên Dật gật đầu: “Phải, làm phiền tiền bối rồi.”

“Ừm.”

Gia Cát Vạn gật đầu, sau đó chân trái khẽ dẫm.

Xoẹt-------

Một trận đồ bát quái cực lớn xuất hiện trên mặt đất. Đây là một trận bát quái màu xanh lam, không phải là âm dương đồ, khi trận bát quái này xuất hiện, tất cả mọi người đều bị đưa đến một không gian kì dị, ngẩng đầu lên thấy hư không là một mảnh hắc ám, tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất.

“Thiên Cơ!”

Xoẹt------

Một tia sáng màu xanh lam hướng lên hư không, sau đó trên hư không dần dần hội tụ những bong bóng màu xanh lam.

Gia Cát Vạn mở to mắt nhìn về hướng bọn họ.

“Chân tướng sự việc ở đây.”

Bọn người Diệp Thiên Dật nhìn một cái, sau đó đi về hướng một cái bong bóng màu xanh lam, đưa tay ra ngoài.

“Hửm?”

Mặc Văn Khải nhăn mày.

“Gia Cát trưởng lão, có phải có gì đó không đúng không? Bên trong không có gì cả.”

Những cái bong bóng màu xanh lam này có thể hiểu nôm na là thiên cơ, thứ mà ngươi muốn biết sau khi thôi diễn lại, chỉ cần đi đến, đưa tay chạm vào, là có thể biết được kết quả rồi.

Nhưng mà hiện tại…..

Không có!

“Không có?”

Lông mày Gia Cát Vạn cau lại, sau đó đưa tay ra bấm tay tính toán.

“Kỳ lạ! Không thể như thế được!”

Xoẹt------

Ánh sáng biến mất, bọn họ xuất hiện trong cái sân ban đầu.

“Đây là tình huống gì?”

Gia Cát Vạn lắc đầu: “Theo lý mà nói, đây chỉ là một thuật thôi diễn nhỏ, nhưng tại sao lại không có kết quả?”

……………

“Hay là cứ thử lại lần nữa?”

Mặc Đường hỏi.

Diệp Thiên Dật nói: “Không cần thử nữa, Gia Cát tiền bối không có vấn đề gì, thôi diễn không có kết quả là có 3 khả năng: thứ nhất, hoặc là chuyện này vượt qua năng lực của người thôi diễn, mà Gia Cát tiền bối lại không có bất kì trạng thái kỳ lạ nào, chứng minh điều này không đúng.”

Gia Cát Vạn gật đầu.

“Khả năng thứ hai, đó chính là chuyện này thật sự không có kết quả, do đó là trống rỗng. Khả năng thứ ba, đó chính là có người ngăn cản kết quả xuất hiện! Khả năng thứ hai tuyệt đối không tồn tại, suy nghĩ kĩ lại, cho dù là sự cố thì chung quy đều phải có kết quả. Do đó ta nghiêng về khả năng thứ ba.”

Diệp Thiên Dật nói.

“Diệp tiểu huynh đệ nói rất đúng, chính là như vậy!”

Gia Cát Vạn gật đầu.

“Có người ngăn cản?”

Mặc Đường nhăn mày.

“Vậy chuyện này….”

“E rằng chỉ có Thái Thượng trưởng lão của Thiên Cơ Các chúng ta ra tay mới có tác dụng.... nhưng mà rất xin lỗi, cho dù có là quý tông môn, thì cũng khó có thể mời được mấy vị Thái Thượng trưởng lão đó, các vị là cường giả của Thần Cơ môn, hẳn các vị cũng hiểu rõ, mấy vị Thái Thượng trưởng lão của tông môn các vị cũng sẽ không ra tay vì chuyện của người ngoài.”

Gia Cát Vạn nói.

Diệp Thiên Dật cũng cau mày lại.

Sao lại như thế?

Vậy là chuyện này, hắn làm đến bước này rồi mà vẫn không có kết quả sao?

“Hahaha.”

Ngay lúc này, một tiếng cười lớn truyền đến, sau đó hai lão giả đi đến.

“Vô Tâm đại sư.”

“Thương Lan đại sư.”

Bọn họ lũ lượt hành lễ.

Cho dù mọi người có thân phận rất cao, nhưng Vô Tâm đại sư và Thương Lan đại sư lại không như vậy, địa vị của bọn họ tại Vạn Phật Sơn tương đương với Thái Thượng trưởng lão.

“Các vị không cần đa lễ, lão nạp đến là để tìm Thái Thượng trưởng lão Gia Cát Vân của mấy người đánh cờ. Cũng lâu rồi chưa đánh cờ với nhau, có thể đi mời hắn hộ lão nạp được không?”

Vô Tâm đại sư cười nói, sau đó làm như vô ý liếc Diệp Thiên Dật một cái.

Diệp Thiên Dật cảm động muốn khóc luôn!

Cái gì mà đánh cờ chứ, hắn đây là muốn Thái Thượng trưởng lão của Thiên Cơ Các xuất hiện thì có.

Bình Luận (0)
Comment