Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1770 - Chương 1769: Chân Tướng Sự Thật

Chương 1769: Chân tướng sự thật
Chương 1769: Chân tướng sự thật

Mọi người đều là cường giả, ai ai cũng là cáo già.

Vô Tâm đại sư đột ngột xuất hiện ở đây, sau đó còn tìm một vị Thái Thượng trưởng lão của Thiên Cơ Các, quá trùng hợp rồi!

Đồng thời, mọi người ở đây cũng nghĩ đến, trước đây trong hội thơ Vô Tâm đại sư và Diệp Thiên Dật vừa gặp mà như đã quen thân, hắn rất thích Diệp Thiên Dật, sau đó đại khái mọi người cũng nghĩ ra rồi.

Nhưng mọi người cũng không lo rằng, Vô Tâm đại sư cấu kết với Thiên Cơ Các, đến lúc đó đưa ra một kết quả giả! Bởi vì mọi người vẫn rất tin tưởng Vô Tâm đại sư.

“Vô Tâm đại sư, Thương Lan đại sư, mời đợi một chút, ta sẽ đi thông báo cho Thái Thượng trưởng lão.”

Gia Cát Vạn nói.

“Ừm, cứ nói là có hai người bạn đến thăm hắn.”

Vô Tâm đại sư nhàn nhạt nói.

Một lúc sau….

“Hôm nay là ngày gì vậy, hai người đều đến Thiên Cơ Các chơi sao, thật sự khiến lão phu thấy bất ngờ đó.”

Một giọng nói truyền đến, một vị lão giả tóc bạc, mặc áo trắng dài đậm chất tiên nhân, vừa cười vừa đi ra.

Đám người chắp tay hành lễ.

“Các vị không cần đa lễ.”

Xét về địa vị, cho dù có là Mặc Văn Khải cũng không thể nào bằng Gia Cát Vân, Gia Cát Vân gần như là cấp bậc lão tổ tông của bọn họ rồi.

“A Di Đà Phật, tìm ngươi đánh cờ chắc là không có vấn đề gì chứ?”

Vô Tâm đại sư nói.

“Được chứ! Lão phu cũng lâu rồi chưa đánh cờ với hai vị rồi.”

Nói xong, hắn nhìn về phía đám người Mặc Văn Khải.

“Các vị đến Thiên Cơ Các có việc gì sao?”

Hắn biết hay không trong lòng hắn rõ nhất, có lẽ hắn cũng biết rồi.

Sau đó Mặc Văn Khải lại nói: “Là muốn nhờ Gia Cát Vân các hạ thôi diễn giúp một chuyện.”

Sau đó, Vô Tâm đại sư nói: “A Di Đà Phật, Diệp tiểu hữu này là một hậu bối mà lão nạp rất thích. Vân tôn giả, hay là chút một tay đi?”

Đương nhiên Gia Cát Vân hiểu rõ chuyện này, đương nhiên cũng biết mục đích mà Vô Tâm đại sư đến đây.

Nhưng lại cũng khá là kì lạ đấy, Vô Tâm đại sư là cấp bậc gì, ấy thế mà một tiểu bối như Diệp Thiên Dật lại được hắn yêu thích đến vậy.

“Ừm, chuyện nhỏ mà thôi.”

Nói xong, chân trái Gia Cát Vân dẫm nhẹ một cái, một không gian pháp trận mạnh hơn xuất hiện ở đó.

Không lâu sau, một nhóm lực lượng màu xanh lam xuất hiện ở đó.

“Đi xem chân tướng sự thật đi.”

Sau đó, Diệp Thiên Dật cũng đi đến đó, đưa tay vào.

Lông mày của Mặc Văn Khải, Mặc Đường bỗng nhiên co lại.

Diệp Thiên Dật khẽ nhếch môi cười.

Hiện tại, hắn đạt được mục đích rồi.

Xoẹt -------

Pháp trận biến mất, Vô Tâm đại sư, Gia Cát Vân, hai người họ đi rồi, nơi này chỉ còn lại đám người Diệp Thiên Dật.

“Thế nào?”

Diệp Thiên Dật nhìn Mặc Văn Khải hỏi.

Mặc Văn Khải đứng tại chỗ, không nói lời nào.

Hắn không thể chấp nhận được sự thật.

Nhưng mà hắn….. không cho rằng đây là giả.

Bởi vì cho dù là Gia Cát Vân hay là Vô Tâm đại sư, với địa vị của họ, hình tượng của họ, họ sẽ không thể làm những chuyện như vậy được.

Cũng có nghĩa là, đây là sự thật.

“Ta hy vọng trong vòng một ngày có thể nhận được lời xin lỗi của Thần Cơ môn, xin lỗi công khai, đồng thời nói rõ nguyên nhân.”

Diệp Thiên Dật nói xong rồi quay người rời đi.

“Anh cả!”

Mặc Đường nắm chặt tay nhìn Mặc Văn Khải.

“Chú ba, ngươi yên tâm, chuyện này là ta quản giáo không nghiêm, ta sẽ chịu trách nhiệm, về Thần Cơ môn!”

Mặc Văn Khải cũng không biết tâm trạng của hắn lúc này là gì.

Rất khó chịu.

Ngoài Thiên Cơ Các…….

“Về tông môn.”

Diệp Thiên Dật nói.

“Vâng.”

Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn về phía Hoàng Liên ở bên cạnh.

“Kết quả thế nào?”

Hoàng Liên hỏi.

Thật ra thì nàng cũng biết được đại khái rồi, bởi vì Thần Cơ môn không ra tay với Diệp Thiên Dật, thậm chí một câu cũng không nói, vậy chỉ có thể nói rằng, không phải là Diệp Thiên Dật, mà là vấn đề của bọn họ, bọn họ không còn mặt mũi để nói chuyện này.

Hoàng Liên không thích Mặc Bạch, nhưng Hoàng Liên thực sự rất tôn trọng hắn. Nàng hy vọng không giống như mình đoán.

“Ngươi nói xem?”

Diệp Thiên Dật nói.

“Ta biết rồi.”

Hoàng Liên than nhẹ một hơi.

“Hồng nhan họa thủy, nhưng mà cũng quá cực đoan rồi.”

Sau đó Diệp Thiên Dật cười nói với Hoàng Anh: “Mẹ! Đợi xong xuôi chuyện này, con sẽ quay về.”

Hiện tại, Diệp Thiên Dật có thể quang minh chính đại xuất hiện ở bất kỳ nơi nào ở Thượng Vực rồi.

Hoàng Anh vỗ vai Diệp Thiên Dật.

“Con không có chuyện gì là tốt rồi, về sau vẫn là không nên làm những chuyện quá cực đoan thì hơn.”

Diệp Thiên Dật lắc đầu: “Mặc dù con hiểu, nhưng con buộc phải làm.”

“Cũng được! Quay về đi.”

Sau đó hắn rời đi luôn.

………

Thần Cơ môn...

“Mặc Bạch! Mặc Bạch đâu!”

Mặc Đường phẫn nộ xông vào.

Phải, người một nhà! Lúc hắn ở Thiên Cơ Các đã cực kỳ cực kỳ kiềm chế sự phẫn nộ rồi! Thẳng đến khi hắn về đến Thần Cơ môn, hắn hoàn toàn không thể khắc chế được nữa rồi!

“Chú ba!”

Mặc Văn Khải nhanh chóng gọi Mặc Đường.

“Anh cả, ta nể ngươi là anh cả của ta, chuyện này huynh nhất định phải cho ta một lời giải thích. Ngươi cũng nói, sẽ cho ta lời giải thích thỏa đáng.”

Mặc Đường nghiến răng nghiến lợi nói.

Không ngờ, người hại chết con trai mình lại là người thân, cho dù quan hệ huyết thống này không phải là cực kỳ cực kỳ thân như máu mủ, nhưng cũng là người thân đó.

Sự phẫn nộ của hắn không thể diễn tả thành lời được nữa rồi.

“Ta biết, ta biết.”

Mặc Văn Khải gật đầu.

“Trước tiên ngươi cứ bình tĩnh một chút, một mạng đền một mạng, cho dù phải để Bạch Nhi chết ta cũng đồng ý, nó thật sự đã làm ra chuyện người thần đều phẫn nộ, nhưng ta hy vọng ngươi có thể bình tĩnh một chút.”

Mặc Văn Khải nói.

“Người bảo ta làm sao bình tĩnh được. Người giết con trai ta lại chính là anh họ của nó, là con trai của anh cả ta. Ngươi bảo ta làm sao bình tĩnh nổi.”

Mặc Đường phẫn nộ gào thét lên.

“Ngươi bình tĩnh lại cho ta!”

Mặc Văn Khải quát lên một tiếng, sau đó giữ lấy hai vai Mặc Đường.

Mặc Đường dần bình tĩnh trở lại.

Sau đó Mặc Văn Khải nói nhỏ: “Chuyện này ta sẽ để Bạch Nhi đền mạng, ta là cha nó, ta cũng rất đau lòng khi xảy ra chuyện này, ngươi yên tâm, nhưng chúng ta ngoại trừ là cha của hai đứa nhỏ ra, chúng ta còn là lãnh đạo của Thần Cơ môn, chẳng lẽ ngươi muốn chuyện này bị toàn thiên hạ biết, bị người đời nhạo báng ngàn năm sao? Ta không sợ mất mặt, nhưng ta là tông chủ của Thần Cơ môn, đồng thời ta cũng phải suy nghĩ tương lai của Thần Cơ môn.”

Mặc Đường nắm chặt bàn tay.

“Ta hiểu, ta hiểu hết!”

Sau đó Mặc Đường ngẩng đầu nhìn Mặc Văn Khải, hỏi: “Bây giờ chúng ta có thể đi tìm Mặc Bạch được chưa?”

“Có thể, chỉ cần ngươi bình tĩnh là được.”

“Ừm.”

Sau đó Mặc Văn Khải nhìn về mấy người xung quanh nói: “Chuyện này giữ bí mật tuyệt đối. Ai dám tiết lộ ra ngoài thì xử tội phản bội tông môn.”

“Tông chủ, đương nhiên chúng ta sẽ giữ bí mật, chỉ là phía bên Diệp Thiên Dật…..”

“Phải đó, hắn vẫn muốn chúng ta xin lỗi công khai.”

“Xin lỗi thì có thể, nhưng mà… cũng không phải là phải nói hết mọi chuyện, tỉ như chúng ta cũng không biết rốt cuộc tên khốn kiếp Mặc Bạch này đã làm cái gì, hắn đáng chết, nhưng mà không liên quan đến Thần Cơ môn, không thể liên lụy đến Thần Cơ môn được! Đi thôi, đi tìm tên khốn kiếp đó.”

Mặc Văn Khải phẫn nộ nói.

Thật sự là thế sao?

Bình Luận (0)
Comment