Dịch: Cỏ Dại Team
"Thần tiên tỷ tỷ, ngươi thật hiền lành quá đi, ngươi đã đặc biệt làm bữa tối cho ta sao."
Diệp Thiên Dật xúc động nói.
Mô Thiên Tuyết nhẹ nhàng nói: "Không phải, ta tự mình nếm thử thì không ngon, làm lại một cái mới, ta không muốn tự nếm thử nữa, muốn chờ ngươi về nếm thử giúp ta."
Diệp Thiên Dật: "..."
Tự dưng thấy khó chịu!
Hơn nữa Thần tiên tỷ tỷ này nói những lời này mà có thể thờ ơ như vậy sao, thật ngay thẳng, thật đứng đắn! Thật lợi hại.
Sau đó Diệp Thiên Dật bước tới, Mộ Thiên Tuyết cũng bước ra ngoài, đưa cho Diệp Thiên Dật một đôi đũa.
"Trông khá ổn đấy."
Sau đó Diệp Thiên Dật cố gắng cắn một miếng, Mộ Thiên Tuyết dùng có đôi mắt long lanh tuyệt đẹp kia đầy mong đợi.
"Thế nào?"
Diệp Thiên Dật nuốt nước bọt và sau đó nhìn Mộ Thiên Tuyết.
"Sao ... ngọt thế này?"
Mộ Thiên Tuyết tới gắp một miếng, đôi mày xinh xắn khẽ cau lại.
“Có lẽ ta đã bỏ nhầm rồi.” Nàng ấy nói một cách rất hợp lý và hờ hững.
Diệp Thiên Dật mỉm cười, chắc là do nhầm lẫn muối và đường.
"Vậy thì ta sẽ thử món này."
Diệp Thiên Dật muốn gắp nó lên.
"Không cần."
Diệp Thiên Dật nói, "Không sao đâu, nếu chỉ một món ăn không đúng, thì chỉ là món này không ngon, những món khác có thể ngon mà."
Mộ Thiên Tuyết sau đó nói: "Tất cả đều sai cả rồi."
Diệp Thiên Dật im lặng gắp miếng thịt đưa vào miệng anh.
"Khụ khụ ... không sao, sau này chỉ cần chú ý thêm một ít, ngươi thay đồ ngủ ra đi, rồi ta đưa đến Karaoke chơi, có một người bạn, hai người đã gặp nhau rồi, bọn ta đang tổ chức sinh nhật cho nàng ấy, chúng ta cùng nhau đến đó nào." Diệp Thiên Dật nói.
"Karaoke là cái gì? Sinh nhật là cái gì?"
Mộ Thiên Tuyết không thể hiểu được.
"Ờm... Karaoke là nơi con người tới để uống rượu và hát hò, ngươi biết hát không?"
Mộ Thiên Tuyết gật đầu; "Ta nhớ khi ta còn nhỏ đã hát với Tinh Linh tộc rồi."
"Như vậy thì tốt rồi, về phần sinh nhật thì là một cách gọi ở bên ta, bên của ngươi chắc gọi là sinh thần."
Mộ Thiên Tuyết chợt nhận ra.
"Vậy thì phải tặng quà cho nàng ấy rồi, chờ ta một tí."
Sau đó Mộ Thiên Tuyết bước vào phòng và nhanh chóng bước ra ngoài với một chiếc váy xinh đẹp.
"Đi nào!"
Sau đó hai người đến chỗ Karaoke đã hẹn trước, nơi mà Bạch Hàn Tuyết đã đặt phòng rồi, hôm nay có nhiều người đến Karaoke hơn, hình như vẫn có nhiều sinh viên của Học viện, nhưng đó cũng là chuyện bình thường, thường thì sinh viên các trường Học viện lớn đến đây nhiều hơn nữa cơ.
Sau đó Diệp Thiên Dật và Mộ Thiên Tuyết bước vào quán, và sau đó đi vào phòng, vừa vào tới nơi đã nhìn thấy sự xuất hiện của vài vị khách không mời mà tới.
Những người khác vẫn chưa tới, Thi Gia Nhất chắc là có đủ thời gian để thay quần áo, phải rất lâu sau Họa Thủy mới mua được bánh, chỉ có Bạch Hàn Tuyết là người đặt chỗ nên mới ở đây sớm nhất, đương nhiên khi Bạch Hàn Tuyết xuất hiện ở đây đã thu hút rất nhiều sự chú ý! Ở thành Thánh Thiên Thủy này có khá nhiều người biết Bạch Hàn Tuyết, nhưng ở những nơi như Karaoke, luôn có những người tương tự như xã hội đen, và luôn có những người không biết nàng ấy là ai, nhưng những tên trong quán ngày hôm nay không phải là người thành Thánh Thiên Thủy, mà là những thiên tài từ các môn phái khác nhau đến đây, cho nên bọn họ không biết Bạch Hàn Tuyết là ai.
Tổng cộng có bốn người, Diệp Thiên Dật chưa gặp họ bao giờ, có lẽ họ đến từ ba Học viện khác.
"Em gái, đi một mình sao? Có muốn hát chung không? Nếu có thêm người sẽ càng vui hơn đấy."
Một gã khá đẹp trai đang nói, tất nhiên, trong mắt Diệp Thiên Dật, hắn ta là một tên xấu xí.
"Bạn của ta sẽ đến ngay thôi."
Bạch Hàn Tuyết bước đi, sau đó nhìn thấy Diệp Thiên Dật ở cửa, đôi mắt xinh đẹp sáng lên, sau đó nàng bước đến bên cạnh Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật ôm Bạch Hàn Tuyết và liếc nhìn họ.
"Vậy là có bạn trai rồi."
Hoàng Dương liếc Diệp Thiên Dật một cái, sau đó nói: "Thực xin lỗi, ta đây không biết cô gái xinh đẹp này là hoa đã có chủ, đã mạo phạm rồi, xin lỗi, vậy xin cáo từ!"
Diệp Thiên Dật nhún vai, vẫn có mấy tên nhóc có vẻ hiểu chuyện đấy chứ.
Đúng lúc này, Mộ Thiệt Tuyết bưng một đống đồ ăn ngon đi vào, ánh mắt của bốn người Hoàng Dương đang chuẩn bị bước đi đột nhiên dừng lại.
Tiên nữ đây sao?
"Bổn tiên nữ đến rồi đây!"
Thi Gia Nhất và Họa Thủy cùng nhau đi phía sau Mộ Thiên Tuyết, và mấy cô gái tụ tập cùng nhau.
Bốn người trợn tròn mắt.
"Đi thôi."
Hoàng Dương nói một tiếng rồi bốn người bước đi.
"Ai đấy?"
Thi Gia Nhất nghi ngờ hỏi.
“Đó hẳn là những thiên tài từ các trường Học viện khác.” Diệp Thiên Dật nhún vai.
"Kệ bón hắn đi, uống rượu uống rượu thôi!"
Sau đó, họ đóng cửa phòng và bắt đầu cụng ly.
"Thất sư huynh, cứ đi như vậy sao? Bọn họ thật là xinh đẹp! Ta muốn phạm tội quá đi."
Một tên nhịn không được nói.
"Đúng đấy, hay là... làm chút gì chứ nhỉ? Chúng ta đều là người của một Đế quốc hùng mạnh, chúng ta sợ gì ở một Đế quốc nho nhỏ như chỗ này chứ."
"Đi à? Làm sao mà đi được cơ chứ?" Hoàng Dương cười nói.
"Cô gái vừa rồi nói nàng đến từ thành Thánh Thiên Thủy, vậy chắc chắn tên kia cũng là người thành Thánh Thiên Thủy, bọn họ biết nhau, cho nên mấy cô gái khác dĩ nhiên cũng giống vậy rồi."
Bọn họ đều là những kẻ rất kiêu ngạo, nhất là khi đặt chân đến một Đế quốc nhỏ như vậy, lại càng chẳng sợ đắc tội với ai cả, khi ở Đế quốc của mình thì bọn họ vẫn có thể ngoan ngoan một chút, bởi vì bọn họ không dám chắc người đối diện mình có thân phận gì, nhưng đối với người như bọn họ mà nói, đây là một nơi mà bọn họ có thể tùy ý làm bậy, bởi vì bọn họ biết rằng dù có làm gì đi nữa thì thực lực và thế lực sau lưng những người ở đây cũng không đáng để bọn họ phải kiêng nể!
"Nhưng Đế quốc Thiên Thủy này quả đúng như lời đồn, tư chất của những cô gái này đúng thật là báu vật! Thế này thì ..."
Rồi Hoàng Dương nói gì đó vào tai một người khác, rồi họ cười đầy ranh mãnh.
...