Dịch: Cỏ Dại Team
Mộ Thiên Tuyết ngồi trên ghế sô pha, vừa ăn đồ ăn vặt vừa lặng lẽ lắng nghe giọng hát của của Diệp Thiên Dật và Thi Gia Nhất... như thể mọi chuyện không liên quan đến nàng.
Ồn ào quá, thực sự quá ồn ào, ừm... tốt nhất nên ăn đồ ăn của mình thôi.
"Ngươi hát không nổi đâu, những nốt cao này không thể đánh bại ta đâu."
Thi Gia Nhất nhìn Diệp Thiên Dật chế giễu và nói.
"Dở hơi, ngươi là nữ, ta là nam, cao độ của ta không bằng ngươi không phải là chuyện bình thường sao, giống như khi làm chuyện đó vậy, chỉ có đám đàn ông phải lao động hùng hục giống con bò mới mệt thôi, chứ con gái các người chỉ có hưởng thụ mà thôi."
"Thô tục."
Diệp Thiên Dật đảo mắt và ngồi xuống bên cạnh Mộ Thiên Tuyết, sau đó Thi Gia Nhất bắt đầu lao đến chỗ Họa Thủy, đòi thi đấu với nhau! Thi Gia Nhất này là chúa micro, nhưng chỉ là bình thường không có rảnh thôi, tính tình phóng khoáng này đúng là không gì sánh được.
"Có muốn hát một bài không?"
Diệp Thiên Dật hỏi Mộ Thiên Tuyết với một nụ cười.
Mộ Thiên Tuyết lắc đầu: "Không."
"Vậy ngươi làm gì bây giờ? Ngươi có thể hát chay không cần nhạc đệm cũng được mà."
Diệp Thiên Dật rất muốn nghe Thần tiên tỷ tỷ hát.
“Ta thực sự không muốn hát đâu.” Mộ Thiên Tuyết lắc đầu.
"Nhưng... mọi người đều hát cả rồi, ngươi không hát thì có vẻ sẽ lạc lõng lắm đấy."
Diệp Thiên Dật cố gắng hết sức để được nghe thần tiên tỷ tỷ hát.
Mộ Thiên Tuyết lắc đầu: "Không, có thể biết những thứ này là đủ rồi, không cần hát đâu."
Bạch Hàn Tuyết cũng xúm tới.
"Chị Mộ, chúng ta hát bài chúc mừng sinh nhật đi."
Mộ Thiên Tuyết lắc đầu; "Không."
"Nào, để ta hát cho ngươi nghe, rất dễ hát, chỉ một câu thôi!"
Sau đó Diệp Thiên Dật hát cho Mộ Thiên Tuyết.
“Vậy thì ta sẽ hát một ít.” Mộ Thiên Tuyết gật đầu.
"Nào!"
Sau đó bọn họ ngồi lại gần nhau, mỗi người cầm một cái micro, đây là lần đầu tiên Mộ Thiên Tuyết cầm thứ này, hít một hơi, sau đó nghe giọng của mình to hơn, cảm thấy thật là thần kỳ.
"Vậy thì mọi người cùng hát bài chúc mừng sinh nhật cô Thi nhé. Hát xong sẽ cắt bánh sinh nhật".
Bạch Hàn Tuyết khẽ nói.
Diệp Thiên Dật nhìn Mộ Thiên Tuyết, và sau đó nói: "Ta sẽ đếm 3 2 1, ngươi phải hát theo đấy."
Mộ Thiên Tuyết gật đầu, và sau đó Diệp Thiên Dật khẽ chớp mắt với các cô gái.
"Ba hai một, hát!"
"Chúc mừng sinh nhật... Chúc mừng sinh nhật..."
Sau khi hát hai câu, mọi người đều hiểu ý mà im lặng hết cả, chỉ có giọng hát hay của Mộ Thiên Tuyết nhẹ nhàng cất lên ...
Mộ Thiên Tuyết sững sờ một lúc rồi dừng lại.
“Hát tiếp đi, nghe hay đấy.” Diệp Thiên Dật cười nói.
Đệch! ! Hôm nay, lại thấy thêm được một hình ảnh đặc biệt của Thần tiên tỷ tỷ nữa rồi... Vui quá đi...
Mộ Thiên Tuyết quay sang nhìn bên cạnh, sau đó hát xong câu cuối cùng.
Đây có phải là cảm giác giữa những người bạn bè với nhau không... Có vẻ như khá vui đấy nhỉ.
"Nào nào nào, cắt bánh kem đi!"
Mộ Thiên Tuyết đưa tay lên nói.
"Đây là quà cho ngươi."
Nàng đưa một bông hoa đỏ rực lửa cho Thi Gia Nhất.
“Cái này... Tà Hỏa Cửu Dương Hoa sao?"
Thi Gia Nhất lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Mộ Thiên Tuyết gật đầu.
Tà Hỏa Cửu Dương Hoa, một linh dược thiên địa cấp Thần giai, giúp ích rất nhiều cho các võ giả có thuộc tính hỏa, lần trước khi Thi Gia Nhất và Diệp Thiên Dật song tu với nhau đã giúp Thi Gia Nhất có được thuộc tính hỏa và Diệp Thiên Dật đạt được thuộc tính băng, vì thể chất của Thi Gia Nhất là Vu thể thiên bẩm, nên cơ thể rất lạnh, thứ này chắc chắn sẽ có tác dụng rất lớn.
"Cám ơn cô Mộ, cô Mộ thật rộng lượng."
Thi Gia Nhất vui vẻ cầm lấy nó, wow! Ta thực sự ghen tị với Diệp Thiên Dật, cô Mộ này thuận tay xòe ra một cái thì đã có tiên dược Thần giai trong tay, ai có thể chịu được chứ?
Đúng lúc này, cánh cửa được đẩy ra và một người phục vụ bước vào.
"Các vị, vừa rồi chúng ta thấy các ngươi đến với một chiếc bánh kem, nên chúng ta đoán rằng mọi người đang tổ chức sinh nhật, vì vậy đây là một chút quan tâm coi như là món quà cho bữa tiệc sinh nhật, vui lòng nhận một số đồ uống miễn phí."
Người đàn ông nói xong, đặt năm chai bia vừa khui lên bàn.
"Có chuyện tốt như vậy, cám ơn ngươi."
Thi Gia Nhất nói.
"Không có gì đâu, sinh nhật vui vẻ nhé."
Nói xong người phục vụ đi ra ngoài, đi ra ngoài liền đi tới một phòng khác.
"Xong rồi chứ?"
Hoàng Dương ngồi bắt chéo hai chân hỏi.
"Xong cả rồi, đồ cũng đã đưa cho bọn họ."
Sau đó Hoàng Dương nhếch khóe miệng ném cho hắn một xấp tiền.
“Cảm ơn, cảm ơn.” Người phục vụ liên tục cảm ơn rồi bước ra ngoài.
Hoàng Dương chế nhạo, rồi nói: "Ta đã bỏ loại thuốc đặc biệt của Tông môn vào rượu, ngay cả Huyền Thiên cảnh cũng có sẽ bị ngủ mê, chờ 20 phút sau chúng ta sẽ đi qua đó, đến lúc đó, bọn họ đã bất tỉnh, và rồi... "
"Ha ha, quả nhiên đi theo Thất sư huynh kiểu gì cũng có thịt ăn!"
Họ cười vang hả hê, như thể họ đã nhìn thấy hình ảnh họ đang phi nước đại trên lưng ‘ngựa’ đêm nay... Chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ xinh đẹp của mấy cô gái thôi, thì họ đã ‘chào cờ’ rồi.
Trong hộp kia, mọi người đang cùng nhau ăn bánh, Mộ Thiên Tuyết thản nhiên cầm chai bia uống một hớp, sau đó nhíu mày lại.
Ngay khi Thi Gia Nhất muốn uống, Mộ Thiên Tuyết nói, "Có một loại thuốc trong này."
Động tác của Thi Gia Nhất dừng lại.
"Mẹ kiếp! Dám hạ độc bổn tiên nữ sao? Chán sống rồi đây mà!"
Diệp Thiên Dật nghĩ một chút, và có lẽ đã đoán được điều gì đó.
“Vậy thì chúng ta sẽ tính kế lại bọn họ.” Diệp Thiên Dật cười nói.
Ta thật sự không hiểu, tại sao những tên gọi là thiên kiêu chi tử này lại có tính cách tệ như vậy chứ? Diệp Thiên Dật cảm thấy mấy tên cặn bã này nên được coi là những tên cặn bã chính hiệu mới đúng, haizz, cặn bã cũng có thứ bậc, hắn cảm thấy trình độ của mình cũng tương đối cao rồi, đúng vậy, chính là thế đấy.
Thật ra nguyên nhân cũng rất đơn giản, nếu bọn họ không có ý nghĩ hèn hạ gì thì cũng sẽ không có hành động như vậy, làm như vậy đương tự nhiên chỉ có kẻ hèn hạ mới có thể làm thôi, chỉ có hẻ hèn hạ mới bỏ thuốc mê vào trong đồ uống của các cô gái thôi...