Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1802 - Chương 1801: Kết Quả Đã Định, Ta Cự Tuyệt

Chương 1801: Kết quả đã định, ta cự tuyệt
Chương 1801: Kết quả đã định, ta cự tuyệt

Mãi đến tận lúc sau, Diệp Lạc Lạc mới ý thức được cái gì.

Diệp Thiên Dật gật gật đàu: “Phải!”

“Quả nhiên.”

Diệp Lạc Lạc gật gật đầu.

“Vậy thì………… ta thua rồi!”

Diệp Lạc Lạc nhàn nhạt nói.

Giờ khắc này, tuy rất không cam tâm, thế nhưng vừa có một loại giải thoát vừa cảm thấy nàng đã thua rồi, thua không oan ức, nàng thật sự đánh không lại.

Bởi vì nàng đã sử dụng tất cả mọi thứ mà nàng nên sử dụng, như linh khí... ngay cả khi hiện tại nàng vẫn còn nó, nàng không muốn sử dụng nó nữa!

Xét cho đến cùng, nàng nghĩ từ tận đáy lòng mình rằng nàng đã thua!

Cho đến lúc này, nàng nhờ cậy vào linh khí nào đó chuyển bại thành thắng đánh bại hắn, Diệp Lạc Lạc vẫn không nghĩ bản thân mình có thể thắng được.

Dù sao thì nàng cũng đã thừa nhận, thừa nhận tận đáy lòng rằng mình đã bị đánh bại.

Nói xong hình bóng Diệp Lạc Lạc biến mất ngay tại chỗ, đi ra ngoài.

Diệp Thiên Dật thở hắt ra một hơi, sau đó cũng rời khỏi.

Những người bên ngoài trong lúc nhất thời đều im lặng ngồi xuống.

Tên Diệp Nhất này…….. thắng rồi!

Diệp Lạc Lạc bại trận dưới tay hắn, trước khi trận chiến bắt đầu, bọn họ đều không nghĩ đến điểm này, ngay cả khi bọn họ chứng kiến trận đấu cũng không nghĩ rằng Diệp Lạc Lạc lại là người thất bại.

Nhưng là sự thật chính là như thế.

Diệp Hạo và những cường giả của Tà Thần điện cũng bẽ mặt ở ngay tại chỗ.

Chỉ là không hợp lẽ thường tình lắm.

Họ cực kỳ tin tưởng vào Diệp Lạc Lạc, và họ mời rất nhiều cường giả đến đây để quan sát, và sau đó thực tế đã tát vào mặt họ một cái thật mạnh.

Sau khi Diệp Thiên Dật bước ra ngoài, hắn ngồi xuống đó để dưỡng thương.

“Lạc Lạc.”

Diệp Hạo gọi Diệp Lạc Lạc.

“Ta thua rồi.”

Diệp Lạc Lạc thản nhiên nói.

“Ừm….”

Thua rồi, tất cả mọi người đều nhìn thấy.

Thế nhưng người Tà Thần điện rất khó chịu, rõ ràng là ngươi còn có bản lĩnh khác, tại sao không chịu sử dụng nó?

Có điều là, sự việc đã đến nước này, cho nên lần này người kế nhiệm Tà Thần điện cũng đã lộ diện.

“Vậy... bây giờ bản tông xin thông báo rằng người giành chiến thắng trong cuộc tỉ thí chọn người thừa kế lần này là Diệp Nhất. Đồng thời, Diệp Nhất cũng có thể ở lại Tà Thần điện và tiếp nhận bồi dưỡng. Ở lại Tà Thần điện tìm hiểu một số điều về quá trình sau khi trở thành Điện chủ, đến khi Diệp Nhất đạt tới cảnh giới của Thần Minh cảnh, hắn sẽ tiếp nhận vị trí điện chủ của Tà Thần điện!”

Diệp Hạo nói.

Sau đó vang lên tiếng hoan hô của mọi người.

“Diệp Nhất, hãy tiếp nhận điện chủ lệnh đi, cầm được lệnh bài này, từ giờ trở đi ngươi sẽ có một ít đặc quyền ở trong Tà Thần điện.”

Diệp Hạo đưa cho Diệp Thiên Dật một tấm lệnh bài.

Đối với Diệp Hạo mà nói đây là một tin tức tốt.

Người kế thừa thôi, chuyện này có gì đâu mà quan trọng, có thể để hắn chân chính tại vị mới là chuyện quan trọng, còn nếu như lúc hắn vẫn chưa tại vị, trong khoảng thời gian này hắn chết hay đã xảy ra chuyện gì, điều này không quan trọng.

Đồng thời, hắn còn có linh khí mạnh mẽ như vậy!

Đối với cá nhân Diệp Hạo, nếu tên Diệp Nhất này ở lại Tà Thần điện từ bây giờ, thì về cơ bản quyền quyết định nội bộ thuộc về Diệp Hạo hắn, với tư cách là điện chủ, Diệp Hạo có 10.000 cách để khiến tên Diệp Nhất này phải chết. Và đương nhiên sẽ là một cái chết trong thầm lặng.

Là một tin tức tốt.

Nếu hắn muốn rời khỏi, thì thật sự không biết đi đâu để tìm hắn, nhưng nếu ở lại Tà Thần điện thì vừa hay đó là điều tốt.

Diệp Thiên Dật nhìn khối lệnh bài kia, lắc lắc dầu.

“Không cần.”

“Cái gì?”

Nghe lời Diệp Thiên Dật vừa nói, mọi người đều nhao nhao khiếp sợ.

“Tên Diệp Nhất này là có ý gì? Không cần là sao?”

“Lẽ nào…….. hắn không muốn trở thành người kế nhiệm của Tà Thần điện sao? Vậy hắn làm thế là vì cái gì?….”

“Thật sự kỳ lạ! Thật sự kỳ lạ!”

“……….”

Diệp Lạc Lạc nhìn Diệp Thiên Dật với vẻ nghi ngờ.

Có ý gì đây?

Diệp Thiên Dật châm một điếu thuốc rồi nói: “Lần này ta đến đây tham gia cuộc so tài này, không phải là muốn vị trí đứng đầu của Tà Thần điện, ta chỉ đơn giản là muốn khiêu chiến một chút với Tà Tông hay nói cách khác là cao thủ của Tà Thần điện thôi, thua thì chấp nhận vậy. Nếu ta thua ta sẽ chăm chỉ hơn để cải thiện năng lực của bản thân, nếu ta thắng, thì ít nhất cũng có được chút định nghĩa đại khái về thực lực của mình rồi.”

Mọi người: ?????

“Vì vậy, trận đấu cũng đã đánh xong rồi, ta cũng sẽ rời khỏi đây, rất cảm ơn ý tốt của các vị.”

Diệp Thiên Dật nắm tay lại rồi xoay người rời đi.

Mọi người: ????

Không sai!

Đây chính là những gì mà Diệp Quân Tà muốn Diệp Thiên Dật làm.

Vị trí đứng đầu của Tà Thần điện mà các ngươi đều khao khát, các ngươi quan tâm, nhưng hắn không quan tâm! Cứ thế mà rời đi, cho các ngươi tức chết chơi vậy đó!

Đồng thời, bản thân Diệp Thiên Dật cũng không muốn cái ghế người thừa kế đó.

Trong ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, Diệp Thiên Dật cứ thế mà rời đi.

“Thật sự rất thú vị!”

Khóe miệng Mộc Thanh Trúc hơi nhếch lên, nhìn theo bóng lưng của Diệp Thiên Dật, rồi nói.

Diệp Lạc Lạc đứng tại chỗ ngây người ra.

Bại trận dưới tay hắn, nàng không cam tâm, nhưng cũng tâm phục khẩu phục, nhưng cho dù là tâm phục khẩu phục, nàng cũng không biểu hiện ra bên ngoài.

Nàng muốn trở về trong chiến thắng.

Cho đến bây giờ, nàng mới cảm thấy giữa mình và tên Diệp Nhất này khác nhau ở điểm nào.

Tâm cảnh của hắn ổn định hơn nàng nhiều.

Những thứ người khác tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, hắn đạt được thì lại có thể đơn giản bỏ xuống.

Hắn chỉ vì muốn đánh nhau thôi sao?

“Xì, giả vở cái gì chứ? Ngươi muốn khiêu chiến hay là thách đấu ai thì ngươi đi tìm năm người đứng đầu Thiên Bảng, đi tìm Yêu Tâm Phong mà chiến đấu.”

Diệp Triều phỉ nhổ nước bọt.

“Hahahaa…… Sự việc này cũng không còn cách nào khác.”

Diệp Hạo cười lớn lên, sau đó đưa lệnh bài cầm trong tay cho Diệp Lạc Lạc.

“Lạc Lạc, lệnh bài này, ngươi nhận lấy đi.”

Ánh mắt của tất cả những người trong Tà Thần điện đều rất ủ rũ!

Bởi vì, cuộc so tài tìm người thừa kế của Tà Thần điện lần này đã bị người khác giành chiến thắng, điều này tự bản thân nó đã khiến họ cảm thấy mất mặt, đặc biệt là trước những cường giả hùng mạnh khác.

Đã vậy bây giờ, người chiến thắng còn không thèm đón nhận vinh dự này, vị trí này khiến họ cảm thấy như thế nào? Cảm thấy nhục nhã, giống như bị cười nhạo.

Cho đến bây giờ sự việc như thế này chưa từng xảy ra.

Thế nhưng bọn họ vẫn phải mỉm cười.

Diệp Lạc Lạc lắc đầu nói: “Ta không nhận, ta không có tư cách để nhận lấy khối lệnh bài này.”

Nói xong, Diệp Lạc Lạc đứng dậy rời đi.

Những người của Tà Thần điện ở đó đều rất xấu hổ. Ai có thể chịu đựng được điều này?

“Hahahaha.”

Diệp Hạo cũng xấu hổ cười cười, sau đó nháy mắt với hai người bên cạnh.

Ý rất rõ ràng, Diệp Nhất không muốn trở thành điện chủ kế nhiệm tương lai của Tà Thần điện cũng không sao, nhưng hắn không thể cứ như vậy rời đi, bọn họ phải có được đồ trong tay hắn.

"Nếu đã vậy thì kể từ giờ vấn đề này kết thúc, chúng ta cũng về thôi!"

Những cường giả cũng ồn ào rời đi.

Một số người trong bọn họ đã thực sự rời đi, trong khi những người khác nóng lòng chờ xem liệu họ có thể có cơ hội để giết tên Diệp Nhất đó không, rồi giật lấy bảo vật trong tay hắn.

Bên kia…….

“Diệp Nhất!”

Diệp Lạc Lạc hét lên và đuổi kịp Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật quay đầu lại nhìn.

“Có chuyện gì sao? Mỹ nữ?”

Khóe miệng Diệp Thiên Dật nhếch nhếch lên.

Bình Luận (0)
Comment