Hai người đi qua, sau đó ngồi đối diện với Diệp Thiên Dật.
“Tiểu Liên Liên, vị này là?”
Diệp Thiên Dật hỏi Hoàng Liên.
Không phải rất dám nói bừa sao, lỡ như là một người không thể nói bừa thì sao chứ?
“Lại gặp nhau rồi.”
Mộc Thanh Trúc mỉm cười nhìn Diệp Thiên Dật.
“Lại?”
Diệp Thiên Dậy nhíu mày nhìn nàng.
Thật sự không có ấn tượng gì.
“Ừm— ta từng gặp mặt với tiền bối sao?”
“Hạ Vực.”
“Người ta gặp ở Hạ Vực quá nhiều, ta quả thật không nhớ ra được, tiền bối là…”
Diệp Thiên Dật cẩn thận hỏi.
Bởi vì Diệp Thiên Dật biết, có lẽ mình đã bị Hoàng Liên nhìn ra mình chính là Diệp Nhất kia rồi, nhưng Diệp Thiên Dật lo lắng cô gái bên cạnh Hoàng Liên này có nguy hiểm, có những chuyện một khi lộ ra, sau đó bị người có tâm phát hiện được cái gì, vậy thì rất nguy hiểm.
“Thanh Vân sơn trang.”
Diệp Thiên Dật: “…”
“Tiền bối chắc không phải là… Mộc tiền bối chứ?”
“Ồ? Ngươi vẫn nhớ ta à?”
Diệp Thiên Dật: “…”
Mẹ nó!
Đại lão!
Nhưng…
Hình như vẫn được!
Mặc dù Diệp Thiên Dật không hiểu nổi Mộc Thanh Trúc này, có duyên gặp mặt một lần, nhưng theo như Hàn Nhã Nhi nói, nàng là một người làm người chính phái.
Chỉ có điều…
Nàng thích con gái.
“Đương nhiên, ta làm sao có thể không nhớ Mộc tiền bối chứ, Nữ hoàng Thánh Tâm bệ hạ có từng nói về ngươi với ta.”
Diệp Thiên Dật nói
“Nữ hoàng Thánh Tâm bệ hạ? Quan hệ của ngươi với nàng có lẽ không đến mức còn phải xưng hô như vậy chứ?”
Mộc Thanh Trúc rót cho mình một ly rượu, sau đó vén khăn lên nhấp một ngụm hỏi.
“Vậy ta phải xưng hô như thế nào chứ.”
Về quan hệ của mình với Hàn Nhã Nhi, Diệp Thiên Dật cũng không dám nói bừa với nàng, là thật sự không dám nói, cô gái này thích Hàn Nhã Nhi nhiều năm như vậy, nếu như nói với nàng, Hàn Nhã Nhi đã cùng hắn ấy ấy mấy lần, nàng có phải sẽ thẹn quá hoá giận không? Diệp Thiên Dật làm sao có thể xác định chứ, hắn cũng không thân với nàng, không hiểu tính cách nàng như nào.
Mộc Thanh Trúc cũng không hỏi thêm gì nữa.
“Diệp công tử đến đây có chuyện gì sao?”
“Đừng đừng đừng.”
Diệp Thiên Dật vội vàng đứng dậy nói: “Mộc tiền bối là tiền bối đừng gọi ta như vậy, ta không nhận nổi.”
Rất doạ người đó.
Mộc Thanh Trúc đó!
Là một mĩ nữ!
Nhưng thân phận của nàng… thì không đơn giản.
Cảm giác giống như nàng đang nói năng quái dị.
Mấy kiểu gọi công tử cái gì đó, trên cơ bản là một loại xưng hô giữa vai vế, hoặc là xưng hô lần đầu gặp chưa biết nhau, ví dụ như Hàn Nhã Nhi gọi Diệp Thiên Dật là Diệp công tử cũng rất kì lạ.
Hay cho dù là Thường Hi gọi vậy cũng rất kì lạ.
Nhưng giống như Dao Tịch, Diệp Lạc Lạc gọi hắn như vậy thì lại rất bình thường.
Vì vậy, một đại lão đứng trên Thượng Vực tựa như đỉnh núi lại đi gọi Diệp Thiên Dật như vậy, ngươi bảo Diệp Thiên Dật không sợ thế nào được.
Móe!
Ngươi chắc không phải là nhận ra cái gì rồi chứ?
Rất doạ người đó.
“Vậy nên xưng hô như thế nào? Chắc bản tôn không đến mức gọi ngươi là Diệp tiểu huynh đệ chứ? Gọi thẳng tên của ngươi cũng không quá hay.”
Giọng nói tràn ngập từ tính của Mộc Thanh Trúc truyền đến.
“Cái này…”
Diệp Thiên Dật gãi gãi đầu.
“Mộc tiền bối gọi tiểu bối như thế nào thì gọi ta thế ấy đi.”
“Nhưng bản tôn cũng không nhớ gọi những tiểu bối kia như thế nào nữa, hình như là gọi tên, nhưng ngươi và Nhã Nhi là bạn bè, vậy giữa bản tôn với ngươi không cần nhiều lễ nghĩa như vậy nữa, không phải sao?”
Diệp Thiên Dật lắc lắc đầu: “Không không không, đến lúc đó nếu như Nữ hoàng bệ hạ biết ta không giữ lễ nghĩa với ngươi sẽ lại tức giận, vẫn là bỏ đi.”
“Vậy rốt cuộc nên xưng hô như thế nào chứ?”
Mộc Thanh Trúc hơi hơi trầm ngâm.
Nàng chính là loại cảm giác bày mưu nghĩ kế, nàng nói như vậy thật ra là đang hỏi Diệp Thiên Dật, chính là để Diệp Thiên Dật cho một cách xưng hô!
Đã cho Diệp Thiên Dật mặt mũi rồi.
“Hay là thì gọi tên đi.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Vậy gọi ngươi Thiên Dật đi, trưởng bối gọi vãn bối như vậy, rất bình thường chứ?”
Diệp Thiên Dật gật gật đầu: “Được, như này cũng rất tốt.”
Sau đó Diệp Thiên Dật nói: “Ta chính là cũng không biết đi đâu, liền tuỳ tiện du lịch, ai biết vậy mà có thể gặp được hai vị.”
“Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông bị ngươi giải tán rồi, bản tôn rất kinh ngạc, nếu như sớm biết, vậy thì đã sớm đến chỗ của ngươi mua một ít thần cơ rồi, không biết bây giờ có còn không? Nếu như có, Thanh Vân sơn trang ta cũng muốn toàn bộ, thế nào?”
Mộc Thanh Trúc nhìn Diệp Thiên Dật hỏi.
“Mộc tiền bối quá khách sáo rồi, Thanh Vân sơn trang có thể coi trọng đồ của ta vậy ta chắc chắn hài lòng rồi, đồ thì có, chính là lô mà ta mang đi tấn công Thần Cơ môn kia, cũng không ít đâu, ta giữ lại một phần, những cái khác đều cho Thanh Vân sơn trang các ngươi.”
Mộc Thanh Trúc cười.
“Chẳng lẽ bản tôn lại đi chiếm lợi của ngươi?”
Diệp Thiên Dật lắc lắc đầu: “Không không không, đối với ta mà nói không quan trọng, suy cho cùng ta cũng có duyên với Mộc tiền bối mà.”
Mộc Thanh Trúc này không đơn giản.
Loại lời này của Diệp Thiên Dật có ý gì chứ?
Thật ra rất lợi hại!
Cũng để nàng nhìn Diệp Thiên Dật cao thêm một bậc!
Nàng vẫn luôn coi thường Diệp Thiên Dật, cùng lắm xem hắn như một thiên tài mà đối xử, nhưng chuyện trên Thượng Vực bao gồm cả chuyện Tà Thần điện khiến nàng phải thay đổi cách nhìn.
Đồng thời loại lời này của Diệp Thiên Dật cũng dẫn đến khẳng định của nàng!
Hắn tặng thần cơ cho nàng rồi!
Ngươi nghĩ xem, một lô thần cơ nhiều như vậy, giá trị không có cách tưởng tượng! Có thể đổi bao nhiêu linh vật thiên địa chứ?
Nhưng hắn không cần!
Tại sao không cần chứ?
Bởi vì không cần linh vật thiên địa, đổi lại chính là một ân tình của Mộc Thanh Trúc!
Mộc Thanh Trúc, cũng chính là một ân tình của Thanh Vân sơn trang, vậy tuyệt đối không phải thứ mà linh vật thiên địa có thể sánh được!
Diệp Thiên Dật vì ân tình này!
Mộc Thanh Trúc cũng biết hắn vì ân tình này!
Vì vậy, biết suy nghĩ của Diệp Thiên Dật độc đáo, tuyệt đối không giống với những thiên tài bình thường kia!
Nàng rất tán thưởng, người này thông minh, rất thông minh.
“Được, vậy bản tôn xin vui lòng nhận.”
Mộc Thanh Trúc gật gật đầu.
Nàng thích giao thiệp với người thông minh, ân tình này, nàng đồng ý gánh.
“Hi hi, đa tạ Diệp tiền bối coi trọng ta.”
“Ngươi đừng nói như vậy, suy cho cùng ngươi cũng là đế quân mà.”
Mộc Thanh Trúc mỉm cười nói.
“Khụ-”
Diệp Thiên Dật ho khan một tiếng.
Nàng biết sự thật trêu đùa mình hay là thật sự cho rằng như vậy chứ?
Đúng!
Nàng là trêu đùa!
Bởi vì nếu như không phải, lúc bắt đầu xưng hô thế nào cũng không cần phiền phức như vậy rồi! Nàng biết sự thật.
“À, Thiên Dật ngươi muốn tìm một nơi tu luyện phải không?”
Diệp Thiên Dật gật gật đầu: “Cũng không phải nói là tu luyện, tính là lịch luyện hơn, chung quy cảnh giới của ta không cao, chỉ có Thiên Thần Cảnh ngũ…Thiên Thần Cảnh.”
Diệp Thiên Dật hơi bối rối.
Nhưng mà không sao cả.
Diệp Nhất kia là Ngũ giai Thiên Thần Cảnh, Diệp Thiên Dật hắn cũng là Thiên Thần Cảnh Ngũ giai, bây giờ các nàng đều nhìn ra, vì vậy Diệp Thiên Dật biết, Mộ Thanh Trúc chắc chắn biết hắn chính là Diệp Nhất kia.
Nhưng Mộc Thanh Trúc không nói, đây chính là chỗ thông minh của nàng! Cũng không phải thông minh, nhưng phàm là người hiểu sơ qua một chút cũng sẽ không nói.
“Ừm… từng nghe nói Học viện Võ Thần chưa?”
Mộc Thanh Trúc hỏi một tiếng.
“Học viện Võ Thần?”
Diệp Thiên Dật nghi ngờ nhìn nàng.