Diệp Thiên Dật ăn một miếng đồ ăn.
Nói thật, nếu như dựa theo tình huống bình thường, Diệp Thiên Dật thật đúng là không dám xác định có thể tạo dựng được tên tuổi của mình hay không.
Nhưng mà bây giờ thì sao...
"Vậy thì ta cảm thấy ta chắc chắn có thể tạo dựng nên tên tuổi, thí luyện cuối cùng, ta không dám cam đoan đạt được top 3, nhưng ta cảm thấy có thể đạt được top 10 mà không khó khăn gì.”
Diệp Thiên Dật nhún vai nói.
"Top 10, đó có thể là trình độ top 3 của Thiên Bảng hiện tại, chắc cũng không kém hơn trình độ của sư huynh sư tỷ của ngươi bao nhiêu đâu."
"Vậy thì ta vẫn đủ tự tin."
Diệp Thiên Dật nói.
"Ừ, tốt lắm."
Mộc Thanh Trúc gật gật đầu sau đó nói với Diệp Thiên Dật: "Học viện Võ Thần nói ngươi trực tiếp đi qua là được rồi, đến lúc đó ngươi báo tên, bên họ xác nhận thân phận của ngươi xong sẽ cho ngươi trực tiếp đi vào."
"Được, ta hiểu rồi, cảm ơn Mộc tiền bối!"
"Như vậy... Không quấy rầy ngươi nữa, bản tôn rời đi trước."
Mộc Thanh Trúc đứng dậy đi ra ngoài.
Hoàng Liên nhìn Diệp Thiên Dật với đôi mắt dễ thương.
"Sao nào tiểu Liên Liên, ngươi nhớ ta rồi à?"
Hoàng Liên lắc đầu.
"Không có, ngươi... Thôi bỏ đi."
Nàng vẫn không nói.
"Ngươi muốn nói thì nói đi chứ."
Hoàng Liên nói với Diệp Thiên Dật: "Ta muốn nói là, tại sao ngươi phải che giấu thân phận của mình để tham gia cuộc thi người thừa kế của Tà Thần điện?"
Thật ra bây giờ cũng chỉ có hai người bọn họ, Hoàng Liên cũng không kiêng kỵ cái gì.
"Khụ khụ ——"
Diệp Thiên Dật ho khan một tiếng.
"Đúng là ta có nguyên nhân của mình."
"Được thôi."
Hoàng Liên cũng không hỏi nhiều.
Dù sao Diệp Thiên Dật không muốn nói thì nàng không hỏi, nàng thực sự không có quyền hỏi, bởi vì nàng thực sự không có quan hệ thân thiết với Diệp Thiên Dật.
"Học viện Võ Thần ở đâu?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
"Ở đế quốc Thương Lan, ngươi đến đó cũng thuận tiện, dựa theo tin tức từ đó truyền tới, bây giờ ngươi có thể đi qua, bảy ngày sau sẽ bắt đầu tuyển sinh, tuyển sinh xong cần hoàn thành khảo hạch mới có thể trở thành học viên."
Diệp Thiên Dật gật gật đầu: "Như vậy có nghĩa là ta có thể đi ngay bây giờ?"
"Đúng vậy."
"Không được."
Diệp Thiên Dật lắc đầu.
"Không được cái gì?"
Hoàng Liên hỏi.
"Ta còn chưa chính thức tán đổ ngươi cơ mà, ta không nỡ lòng bỏ đi như thế, ta phải tán đổ ngươi rồi ta mới đi, như vậy ngươi sẽ không hồng hạnh xuất tường, ông không ta rời đi hai năm, chờ ta trở lại ngươi cũng có bạn trai rồi, ta chẳng phải là khó chịu chết sao?"
Hoàng Liên: "..."
"Dở hơi!"
Nàng lạnh lùng nói.
"Ta nói thật mà."
"Quay về đi."
Sau đó Hoàng Liên chuẩn bị đứng dậy rời đi.
"Vậy ta đi cùng ngươi."
"Không cần."
Hoàng Liên thản nhiên nói.
"Vậy ta muốn gặp mẹ ta không được sao, ta rời đi cũng không biết lúc nào có thể ra ngoài, trước khi đi gặp mẹ ta cũng không có chuyện gì đúng không?"
"Ngươi chú ý lời nói!"
Hoàng Liên quay đầu nhìn Diệp Thiên Dật, lạnh lùng nói.
"Sao nào, ta nói không đúng sao? Vậy ta nói gì sai? Ít nhất chúng ta phải diễn kịch giống một chút không phải sao?"
"Tùy ngươi."
Hoàng Liên không muốn nói gì.
"Vậy ta theo đuổi ngươi thì sao?"
"Đừng suy nghĩ quá nhiều, cố gắng tu luyện, chú ý bảo vệ bản thân thật tốt, ta đi đây."
Sau đó Hoàng Liên rời đi.
Diệp Thiên Dật nhún vai.
Dù sao bọn họ không phải người yêu thật sự, Diệp Thiên Dật lấy lòng Hoàng Liên, Hoàng Liên đường đường là Nữ hoàng, làm sao có thể lấy lòng Diệp Thiên Dật chứ?
Nàng có thiện cảm với Diệp Thiên Dật, thậm chí cực kỳ cảm tạ Diệp Thiên Dật, nhưng mà Diệp Thiên Dật nói muốn theo đuổi nàng, nàng làm sao sẽ đồng ý dễ dàng như vậy?
"Haiz."
Diệp Thiên Dật vươn vai.
Đế quốc Thương Lan, vừa khéo, Diệp Thiên Dật thôi diễn chị gái của Mộc Linh Nhi ở đế quốc Thương Lan, lần này đi học viện Võ Thần, có lẽ cũng là đã được ông trời định sẵn?
"Đi về trước đã."
Sau đó Diệp Thiên Dật trở lại chỗ của Đoan Mộc Huyên.
"Anh Thiên Dật."
Đoan Mộc Tiểu Tiểu chạy về phía Diệp Thiên Dật, nhào vào trong lòng Diệp Thiên Dật.
Mỗi lần Diệp Thiên Dật tới cũng là thế này.
"Ta nói chứ nha đầu ngươi, chờ ngươi trưởng thành một chút, ngươi còn như vậy ta làm sao chịu được đây."
"Hi hi hi."
Đoan Mộc Tiểu Tiểu hôn lên mặt Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật đặt nàng xuống.
"Về sau ngươi cứ như này làm sao tìm được bạn trai, nếu như bị người khác biết ngươi suốt ngày ôm hôn đàn ông, khẳng định không tìm được."
Diệp Thiên Dật vừa cười vừa sờ sờ cái mũi nhỏ của nàng.
"Ta mới không cần tìm bạn trai, sau này anh Thiên Dật chính là bạn trai của Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu chỉ hôn anh Thiên Dật thôi."
Diệp Thiên Dật cười xoa xoa đầu nàng.
Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn về phía Đoan Mộc Huyên, nói: "Ta sẽ rời đi trong khoảng hai ngày này."
"Được."
Đoan Mộc Huyên gật đầu.
Bản thân cũng không nghĩ Diệp Thiên Dật có thể ở đây lâu dài.
Đoan Mộc Tiểu Tiểu chu môi, vội vàng kéo tay Diệp Thiên Dật.
"Anh Thiên Dật muốn đi đâu?"
"Ta à... Ta đi học viện Võ Thần."
"A..."
Đoan Mộc Huyên nhìn Diệp Thiên Dật.
"Ngươi cũng muốn đi sao?"
"Ngươi vì sao lại nói cũng? Không phải chứ, ngươi cũng muốn đi à?"
Đoan Mộc Huyên lắc đầu: "Ta làm sao sẽ đi được, chỉ là biết có rất nhiều người đi, ta cảm thấy ngươi hẳn là sẽ cảm thấy không hứng thú cho lắm, chẳng lẽ ngươi cũng vì Pháp Tắc Chi Nguyên sao?"
"Hả? Pháp Tắc Chi Nguyên là gì?"
Đoan Mộc Huyên: "..."
"Ngươi không biết sao?"
Diệp Thiên Dật lắc đầu.
"Nghe nói ở trong học viện Võ Thần có một vật rất trân quý, vật này là Pháp Tắc Chi Nguyên được tách ra từ Sinh Mệnh Pháp Tắc, đơn giản mà nói cái này chính là một sợi lực lượng mạnh mẽ của Sinh Mệnh Pháp Tắc, vô cùng trân quý, có thể chữa trị tất cả các loại đau đớn trên đời, đồng thời nếu như ai có thể lấy được, cũng có thể coi như có thêm một biện pháp bảo toàn tính mạng, thật ra rất nhiều người đi vì Sinh Mệnh Pháp Tắc Chi Nguyên."
Diệp Thiên Dật: "..."
"Thì ra là vậy."
Các nàng không nói cho mình cái này.
Có thể các nàng quên, cũng có thể cảm thấy không quan trọng?
"Chỉ cần đi là có?"
"Làm sao có thể chứ, nghe nói cần phải giành được top đầu trong thí luyện cuối cùng mới có thể có được."
"Thì ra là thế!"
Chẳng trách các nàng không nói cho hắn, thì ra là phải lấy được top đầu mới có thể có.
Mà Diệp Thiên Dật vốn đã muốn thử đi lấy top đầu, cho nên các nàng không nói.
Ngược lại Diệp Thiên Dật rất tò mò là Sinh Mệnh Pháp Tắc...
"Sinh Mệnh Pháp Tắc Chi Nguyên này..."
"Là thế lực nào đó của Thần Vực lấy ra, nghe nói Sinh Mệnh Pháp Tắc đang ở trong tay các nàng."
"Thì ra là thế!"
Vậy hẳn là một tông môn cấp bậc đại lão, hơn nữa ở trong Thần Vực cũng là cấp bậc đại lão!
Bởi vì nếu như ngươi không phải thế lực cấp bậc đại lão, ngươi sao có thể bình yên vô sự giữ được Sinh Mệnh Pháp Tắc.
"Tiểu Tiểu cũng muốn đi."
Đoan Mộc Tiểu Tiểu vội vàng nói.
"Ngươi không thể đi, ngươi quá nhỏ, chờ ngươi lớn hơn lại đi, có được không?"
Đoan Mộc Huyên xoa xoa đầu nhỏ của nàng.
"Nhưng... nhưng mà..." Đoan Mộc Tiểu Tiểu sốt ruột, trên mũi nhỏ đều rịn mồ hôi.