Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1807 - Chương 1806: Người Này Thật Không Biết Xấu Hổ

Chương 1806: người này thật không biết xấu hổ
Chương 1806: người này thật không biết xấu hổ

Diệp Thiên Dật thích nha đầu Đoan Mộc Tiểu Tiểu này chết đi được.

Nha đầu này quá dễ thương.

Đoan Mộc Huyên cười xoa xoa đầu nàng, nói: “Nhưng ngươi đừng lo, nếu ngươi nhớ anh Thiên Dật, dì út có thể đưa ngươi đến học viện Võ Thần của Đế quốc Thương Lan để ngươi gặp hắn bất cứ lúc nào.”

Ánh mắt của Đoan Mộc Tiểu Tiểu sáng lên.

“Vậy... vậy chúng ta có thể ở lại đó không?”

Câu hỏi nàng rất mong đợi.

“Ách—“

Đoan Mộc Huyên cười cười

“Thỉnh thoảng thì được, không được ở quá lâu.”

Diệp Thiên Dật đại khái biết, bởi vì có thể ở đây, Đoan Mộc Huyên còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.

Ví dụ như phát triển thế lực của nàng.

“Dạ dạ, được ạ.”

Đoan Mộc Tiểu Tiểu vui vẻ gật đầu.

Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn sang Mộc Linh Nhi, nói: “Linh Nhi, vậy ngươi ở lại đây cùng Tiểu Tiểu được không?”

“Ạ....”

Linh Nhi chớp mắt nhìn Diệp Thiên Dật

“Yên tâm, nơi ta đi là Đế quốc Thương Lan.”

Thật ra câu này Diệp Thiên Dật đã nói rõ với Linh Nhi rồi.

Bởi vì lúc trước Diệp Thiên Dật có từng nói với nàng, chị nàng ở Đế quốc Thương Lan, nhưng đế quốc lớn như vậy cũng không biết đi đâu mà tìm, chỉ có thể nhờ vào vận may thôi, Linh Nhi cũng hiểu.

Nên cho dù Diệp Thiên Dật có ở lại Học viện Võ Thần, Mộc Linh Nhi cũng sẽ hiểu cho Diệp Thiên Dật thôi, bởi nàng hiểu độ khó của việc này

“Dạ vầng, Linh Nhi hiểu rồi!”

Mộc Linh Nhi biết mình đi theo cũng không giúp được gì cho Diệp Thiên Dật, nên cứ ở đây thôi.

“Nếu rảnh thì cứ đến gặp ta, hoặc nếu ta có thời gian ta sẽ đi gặp các ngươi.”

“Dạ được.”

Diệp Thiên Dật nhìn thời gian.

“Vậy mai ta đi vậy.”

“Yeahhhhhh!”

Đoan Mộc Tiểu Tiểu nghe thấy hôm nay Diệp Thiên Dật chưa đi thì cực kì vui mừng

“Vậy tối nay chúng ta phải ăn một bữa thật ngon!”

Đoan Mộc Huyên nói

“Được thôi.”

“Vậy đích thân ta sẽ xuống bếp.”

Diệp Thiên Dật cười nói: “Hay là ta cũng vào giúp?”

“Được ạ được ạ.”

Đoan Mộc Tiểu Tiểu vừa nhảy vừa chạy.

“Ngươi là khách, không cần đâu.”

Đoan Mộc Huyên cảm thấy như vậy không tốt lắm.

“Ta nói này Huyên Huyên cô nương, quan hệ của chúng ta đã là gì rồi, còn là khách sao?”

Diệp Thiên Dật xắn tay áo lên rồi đi vào phòng bếp.

Đoan Mộc Huyên: “.....”

Không phải...

Chúng ta có quan hệ gì??

Câu nói này của ngươi sao lạ vậy?

“Dì út hư.”

Lỗ mũi nhỏ dễ thương của Đoan Mộc Tiểu Tiểu hơi chun lại.

“Sao ta lại hư?”

Đoan Mộc Huyên nghi hoặc nhìn Đoan Mộc Tiểu Tiểu.

“Hứ, rõ ràng dì út nói không thích anh Thiên Dật, vậy mà dì út lại lén lút yêu đương với Thiên Dật sau lưng Tiểu Tiểu, dì út hư.”

Đoan Mộc Huyên: “....”

“Cái con bé này, ta đánh con bây giờ.”

“Aaaaaa, Linh Nhi ơi, cứu ta.”

....

Nửa đêm, Diệp Thiên Dật đang tu luyện.

Cảnh giới của hắn sắp đạt đến Thiên Thần Cảnh Lục giai rồi.

Là một tin tốt.

Diệp Thiên Dật chỉ hy vọng hai năm trong học viện Võ Thần, hắn có thể đạt đến Thất Phách Cảnh, vậy là đủ rồi.

Lúc cảnh giới đạt đến như bây giờ, Diệp Thiên Dật biết nâng cao cảnh giới khó cỡ nào, so với hơn 90% số người thì Diệp Thiên Dật đã tính là đã nhanh lắm rồi.

Tam Hồn cảnh, Thất Phách cảnh, hai đại cảnh giới này mà muốn nâng cấp thêm, vậy thì hơi đặc biệt rồi.

Không tính là khó lắm, nhưng điều kiện của ngươi phải tốt, điều khiện của Diệp Thiên Dật chắc cũng không có vấn đề gì, chỉ cần xem có thuận lợi hay không.

Học viện Võ Thần, Diệp Thiên Dật cũng có chút hứng thú đó, chủ yếu là sau khi nghe Mộc Thanh Trúc nói về mô hình của nó, điều đó khiến Diệp Thiên Dật cảm thấy rất thích thú..

Đến lúc đón cái loại kì nhân dị sĩ gì đó, Diệp Thiên Dật cũng khá là hiếu kì.

Hơn nữa, Diệp Thiên Dật nghe nói Hạ Ngữ Hàn và Bạch Hàn Tuyết cũng được mời, họ cũng quyết định đến.

Vậy thì không vấn đề gì.

Chỉ đáng tiếc là, Tịch Thiên Vũ, Thi Gia Nhất cũng có rất nhiều người được mời, nhưng họ lại không đi.

Cứ nghĩ đến sẽ được ở chung với Tiểu Hàn Tuyết và Tiểu Ngữ Hàn, thì hắn cảm thấy rất thoải mái.

Ngoài họ ra thì chắc chắn, Dao Tịch, Y Nhân Tuyết cũng sẽ đến.

Mẹ nó!

Đừng nói đến lúc đó cũng sẽ có những thứ như: thập đại hoa khôi gì gì đó, đừng có đến lúc đó đều là những người hắn quen, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa.

Đúng lúc này.

Cạch---

Cửa của Diệp Thiên Dật từ từ mở ra, sau đó một cái đầu nhỏ thò vào.

“Tiểu Tiểu, ngươi muốn làm gì?”

Diệp Thiên Dật nghi hoặc nhìn Đoan Mộc Tiểu Tiểu

“Hi hi hi, anh Thiên Dật, ngươi đi qua phòng dì út đi.”

Nó cười hi hi kéo tay Diệp Thiên Dật đi.

“Hả? Ta đi qua phòng dì út ngươi làm gì?”

Diệp Thiên Dật lắc đầu

“Dì út bị Tiểu Tiểu làm cho ngủ say rồi, anh Thiên Dật muốn làm gì thì làm.”

Diệp Thiên Dật: ????

Ôi đệt!

Đoan Mộc Tiểu Tiểu này, đúng là tiểu ma nữ! Lớn lên sẽ thế nào đây?

Đây mới bảy tuổi? Nó đã biết mấy chuyện này rồi?

Lần thứ hai rồi đó!

Đoan Mộc Huyên đã hai lần bị nó bỏ thuốc mê đến lần thứ hai rồi.

Cầu mong cho Đoan Mộc Huyên sẽ không bị ám ảnh tâm lý.

“Sau này đừng như vậy nữa.”

Diệp Thiên Dật xoa đầu Tiểu Tiểu.

“Ngươi ta chỉ thích dì út ở chung với anh Thiên Dật thôi, không thích nhìn thấy dì út ở cùng người đàn ông khác đâu, nếu ở cùng người khác mà bị Tiểu Tiểu nhìn thấy, hứ, chắc chắc Tiểu Tiểu sẽ đánh người đó!”

Nói rồi con bé còn nắm nắm đấm dễ thương

“Ngươi và Linh Nhi cùng làm sao?”

“Đâu có, chị Linh Nhi không có làm, nàng sợ gây phiền phức cho ngươi, nhưng Tiểu Tiểu thì không cảm thấy vậy.”

Con bé không hề sợ sệt mở to mắt

“Ừm ừm, đúng vậy, không gây phiền phức.”

Diệp Thiên Dật gật đầu cười.

“Vậy ngươi mau đi đi.”

“Thôi không đi, nếu ta đi rồi, vậy mới là gây phiền phức thật, đi tu luyện hoặc nghỉ ngơi thôi.”

“Dạ, được thôi.”

....

Một đêm cứ thế trôi qua, Diệp Thiên Dật đã làm xong bữa sáng mà Đoan Mộc Huyên vẫn chưa tỉnh dậy.

“Mọi người ăn cơm đi, ta đi trước đây, Linh Nhi, ở đây ngoan nhé, chị gái của ngươi cũng không rõ tình hình nên không biết tìm thế nào, nhưng ngươi yên tâm, bây giờ nàng đang ở Đế quốc Thương Lan, nếu lúc ở trong Học viện Võ Thần mà ta biết nàng rời khỏi Đế quốc Thương Lan thì ta cũng sẽ đến nơi khác. Diệp Thiên Dật nhéo má Linh Nhi nói.

“Thật ra ngươi không cần như vậy, bơi vì... bởi vì ngươi biết vị trí của nàng có thay đổi là được rồi, vậy cũng có nghĩa là nàng không sao, tệ nhất thì cũng là đang gặp nguy hiểm.... nhưng ta tin nàng.”

Diệp Thiên Dật gật đầu, “Ta biết, nhưng ta đã hứa sẽ tìm chị gái cho ngươi, nên ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ giữ lời hứa.”

“Vâng vâng!”

“Được rồi, vậy ta đi trước đây!”

Diệp Thiên Dật xoa đầu hai đứa nhỏ rồi rời đi.

An toàn của chúng chắn chắn được bảo đảm, xung quanh đều được bảo vệ rồi.

Diệp Thiên Dật đã đến chỗ Hoàng Liên.

Hoàng Liên vừa mới bãi triều đã thấy Diệp Thiên Dật và mẹ mình ngồi nói chuyện.

Lúc nàng vừa đi qua, xém chút nữa là ngã ngửa.

Bình Luận (0)
Comment