Một trận chiến bất thình lình xảy ra trước mặt Diệp Thiên Dật.
Đồng thời còn có rất nhiều người đang video call với Diệp Thiên Dật cũng nhìn thấy.
Có thể thấy sức mạnh bùng nổ này mạnh mẽ như thế nào, mọi người đều có thể cảm nhận được.
“Diệp Thiên Dật, ngươi cẩn thận một chút.”
Hàn Nhụy nhắc nhở.
“Ừm, ta biết rồi, tắt máy trước đã, ta xem chuyện gì xảy ra.”
Sau đó Diệp Thiên Dật tắt cuộc gọi video, đứng dậy nhìn.
Một trận chiến ở vị trí không xa đang liên tiếp bùng nổ, không nhìn thấy người, nhưng có thể cảm nhận rằng có đến vài tên, phóng ra sức lực, giống như đang bao vây tấn công người nào đó.
Sự việc này đối với Diệp Thiên Dật hắn chắc chắn không quan tâm, nhưng vừa khéo gặp chuyện này, trùng hợp như vậy, tâm lý của người bình thường hẳn là muốn qua xem.
Cách đó không xa, loáng thoáng thấy có vài tên đang vây quanh một người.
“Không được chạy. Giao đồ giao ra đây, giao ra thì còn có thể bảo toàn tính mạng.”
Một gã đàn ông lên tiếng.
Tất cả bọn họn đều che mặt, nhìn không ra thân phận.
Người bị bao vây xung quanh là một cô gái, nhìn không rõ hình dáng, bởi vì nàng mang khăn che mặt.
Hơn nữa thoạt nhìn nàng có vẻ đã bị thương nghiêm trọng.
Người phụ nữ không hó hé một tiếng, khí thế bắt đầu dâng trào.
Diệp Thiên Dật lẻn vào chỗ gần đó.
Thoạt nhìn trông còn khá trẻ, cảnh giới chắc tầm Thất Phách cảnh, thật sự là lợi hại.
Nếu là thiên tài cùng thế hệ với hắn, nhất định phải là thiên tài đứng đầu Thiên Bảng.
“Động thủ!”
Sau đó những người kia lại xông lên tấn công nàng.
Gió đang từ từ nổi lên.
Diệp Thiên Dật cách đó không xa nhìn trận đấu này.
“Lợi hại quá!”
Diệp Thiên Dật nhìn thấy cô gái đang nghênh chiến với mấy tên kia, các năng lực của nàng đều rất thượng thừa, kiếm pháp, thân pháp, kỹ năng chiến đấu, vân vân…….
Tuy nhiên, cảnh giới của đối phương đều là Chân Thần cảnh, thậm chí là Thần Minh cảnh, đối mặt với nhiều người như vây nàng vẫn có thể dốc sức chiến đấu, đã là rất cường đại rồi.
“Thế nào? Lẽ nào đồ vật đó còn quan trọng hơn cả tính mạng của ngươi sao? Nếu như ngươi ngoan ngoãn giao đồ ra, có thể giữ lại mạng. Giao dịch này không phải là chuyện tốt sao?"
Một gã đàn ông lại lên tiếng.
“Hoặc là giết chết ta! Hoặc là thôi nói những lời vô nghĩa!”
Cô gái lạnh lùng lên tiếng.
Bốp bốp bốp bốp ——
Ngay lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng vỗ tay theo tiết tấu.
Một lão giả đeo mặt nạ bước ra từ trong bóng tối.
Diệp Thiên Dật nhìn kỹ một chút.
Thái Cổ Thần Vương Cảnh.
Wowww.
Chính là Diệp Thiên Dật chạm trán với Thái Cổ Thần Vương Cảnh khá nhiều, thế nhưng dù sao cũng không phải là cảm giác kiểu này, Thái Cổ Thần Vương Cảnh xuất hiện như một cơn gió lớn.
Thứ trong tay của người đó có thể thu hút sự thèm muốn của Thái Cổ Thần Vương Cảnh, điều này thực sự khá phóng đại.
Trên người Diệp Thiên Dật không quá khoa trương, đơn giản thôi vì hắn là Diệp Thiên Dật mà.
“Tiêu cô nương, quả nhiên là có cốt khí!”
Lão giả tán thưởng một câu.
Sau đó hắn thản nhiên nói: “Tiêu cô nương, dù sao ngươi cũng không biết chúng ta là ai đâu, nếu ngươi giao món đồ kia ra thì ngươi sẽkhông mảy may bị thương một chút nào, bọn ta chỉ cần vật không cần người, giao ra thì bọn ta lập tức rời khỏi đây, như thế nào?”
“Ngươi đừng lo lắng, dù sao thân phận của ngươi cũng không tầm thường, chúng ta cũng không muốn chọc giận Thiên Vân sơn trang, chúng ta chỉ muốn lấy đồ thôi."
Lão giả nói.
Diệp Thiên Dật cau mày lại.
Thiên Vân sơn trang……..
Vậy……
Dường như là có chút ấn tượng.
Cô gái này quả nhiên là thiên tài của Thiên Vân sơn trang, có lẽ nàng cũng đang trên đường đến học viện Võ Thần.
Quan trọng là Thiên Vân sơn trang còn có Mộc Thanh Trúc, Diệp Thiên Dật có chút yêu mến và tôn trọng đối với Mộc Thanh Trúc.
Có chút cói Thiên Vân sơn trang là bạn bè của Diệp Thiên Dật.
Cho nên nếu như đây là người của Thiên Vân sơn trang, vậy thì….
Diệp Thiên Dật dự định sẽ ra tay!
Cho dù là Mộc Thanh Trúc nợ hắn một ân tình, việc đó cũng xứng đáng.
“Ngươi có thể hỏi sư phụ về món đồ của Thiên Vân sơn trang, nếu sư phụ đồng ý, ta sẽ đưa cho các ngươi!”
Tiêu Tích Linh thản nhiên nói.
“Nế Tiêu cô nương đã khăng khăng như vậy, ngươi cũng không thể trách bọn ta được.”
Lão giả đó nhếch khóe miệng: “Vậy lão phu sẽ tự mình ra tay!”
Dứt lời, một sức mạnh đánh sợ phát ra từ phía cường giả Thái Cổ Thần Vương cảnh kia, hắn chưởng một chưởng về phía Tiêu Tích Linh. Mặc dù những gì hắn nói vừa rồi rất tốt đẹp, thế nhưng một chưởng này như muốn cướp đi mạng sống.
Tiêu Tích Linh cau mày.
Trông nàng như thể đã vứt bỏ sự phản kháng.
Diệp Thiên Dật vẫn là bội phục trăm lần.
Cô gái này sao lại kiên cường như thế!!
Mẹ kiếp!
Có chết cũng không giao món đồ này ra!
Người như này đáng giá khiến cho Mộc Thanh Trúc có thể tin cậy.
Xoát ——
Sau đó, Diệp Thiên Dật bắt đầu khởi động lực lượng không gian, trong chớp mắt xuất hiện tại nơi đó.
Diệp Thiên Dật biết, hắn có thuộc tính không gian nhưng đối phương lại là Thái Cổ Thần Vương cảnh. Không nói đến Thái Cổ Thần Vương cảnh, ngay cả Thất Phách cảnh cũng có thể khóa được vị trí của Diệp Thiên Dật!
Cho nên thời điểm rơi xuống, Diệp Thiên Dật trực tiếp sử dụng thẻ vương bát biến bọn họ trở thành rùa, sau đó ôm Tiêu Trúc Linh rời khỏi vị trí ấy.
Tiêu Tích Linh không kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, quá nhanh, chưa kịp phản ứng nàng đã biến mất ngay tại chỗ.
Ở một sa mạc cách xa hàng trăm km, hai người đã xuất hiện ở đây.
Tiêu Tích Linh theo bản năng đẩy Diệp Thiên Dật ra.
“Ngươi yên tâm đi, bọn họ không tìm được đến đây đâu!”
Diệp Thiên Dật vừa châm thuốc vừa nói.
“Ngươi là….. Diệp Thiên Dật?”
Tiêu Tích Linh cau mày nhìn Diệp Thiên Dật.
“Ngươi biết ta sao?”
Diệp Thiên Dật nhìn nàng rồi cười.
“Trước đây từng nhìn qua hình ngươi trên QQ.”
Tiêu Tích Linh nói.
Diệp Thiên Dật không ngạc nhiên.
Hình dáng của hắn đối với người thường mà nói là rất thần bí, đối với một số người có thân phận thì chính là bình thường, mọi người đa số đều biết hắn.
Dù sao thì danh tiếng của tên Diệp Thiên Dật này cũng rất vang dội.
“Vì sao bọn họ lại không đuổi được? Chắc là họ có thể xác định được vị trí của ngươi chứ?”
Sau đó Tiêu Tích Linh hỏi.
“Ta cũng không biết giải thích với ngươi thế nào, dù sao thì ngươi không cần quan tâm chuyện đó.”
Tiêu Tích Linh gật đầu: “Rất cảm ơn, ta nợ ngươi một ân tình, chỉ là…”
Tiêu Tích Linh ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Dật.
“Tại sao ngươi lại cứu ta?”
“Anh hùng cứu mỹ nhân, thấy việc nghĩa thì làm, cần có lý do sao?”
Diệp Thiên Dật hút thuốc, nói.
Tiêu Tích Linh không biết nên trả lời như nào.
“Tóm lại, ta cũng coi như nợ ngươi một ân tình.”
Tiêu Tích Linh nói.
“Bọn họ truy đuổi ngươi vì muốn cái gì?”
Không lầm thì đó là món đồ của Thiên Vân sơn trang.
"Thâm Hải Chi Lam."
Diệp Thiên Dật: “…….”
“Đù! Món đồ này sao lại nằm trên người ngươi?”
Thâm Hải Chi Lam là một loại linh vật thiên địa, có thể hiểu là cùng tồn tại với linh vật thiên địa như Vạn Đạo Tà Hỏa và Cửu Dương Tuyệt Lôi.
Nọi chung là Thâm Hải Chi Lam này rất quý giá, khó tìm hơn nhiều so với linh vật thiên địa bình thường, nói chung, loại vật này nên nằm trong tay cường giả hàng đầu!
Vì vậy, vị trí của Tiêu Tích Linh ở Thiên Vân sơn trang là rất cao! Nó thậm chí còn rất phóng đại! Trừ khi thứ này là của riêng nàng, nhưng nàng đã nói, đây là thứ của Thiên Vân sơn trang.