Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1812 - Chương 1811: Sao Ngươi Lại Ngay Thẳng Vậy?

Chương 1811: sao ngươi lại ngay thẳng vậy?
Chương 1811: sao ngươi lại ngay thẳng vậy?

Tiêu Tích Linh ngồi ở tại chỗ.

Vết thương của nàng cực kỳ nghiêm trọng.

"Quên đi, ngươi dưỡng thương trước đi."

Sau đó Diệp Thiên Dật đưa cho nàng một viên đan dược.

"Không cần, cám ơn."

Tiêu Tích Linh cự tuyệt, sau đó tự mình ăn một viên đan dược.

"Không biết Diệp công tử có thể hộ pháp giúp ta được không?"

Tiêu Tích Linh hỏi.

"Ngươi không sợ ta động thủ vì Thâm Hải Chi Lam của ngươi sao?"

Diệp Thiên Dật hỏi.

"Sinh mạng của thân phận Tiêu Tích Linh này chính là do Diệp công tử cứu, hơn nữa, dựa vào lời nói của Diệp công tử, ngay Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông lớn như vầy mà còn có thể giải tán, trong lúc đã cho đi ra ngoài nhiều linh vật thiên địa như vậy, ta cảm thấy ngươi sẽ không làm vậy."

Tiêu Tích Linh nói.

“Dưỡng thương đi." Diệp Thiên Dật nói.

"Đa tạ!"

Sau đó nàng bắt đầu dưỡng thương.

"Ta họ Tiêu, tên là Tích Linh......"

Cho nên nàng được gọi là Tiêu Tích Linh.

Hẳn là một người có danh tiếng.

Sau đó Diệp Thiên Dật ngồi ở đó nhắn tin hỏi mấy cô gái trong nhóm.

"Các vợ yêu ơi, các ngươi có biết Tiêu Tích Linh là ai không?"

Các cô gái: "......"

Hàn Nhụy: “Kêu ai là vợ đấy hở?"

Giang Khuynh Nguyệt: "Tiểu sư đệ thật quá đáng."

Liễu Thiển Thiên: "Xí, không biết xấu hổ."

Sau đó Liễu Khuynh Ngữ hỏi: "Cho nên, sức lực vừa rồi là của Tiêu Tích Linh sao?"

Diệp Thiên Dật: "Đúng vậy, nghe nói là người của Thiên Vân sơn trang, cảm giác không đơn giản, hỏi các ngươi một chút."

Sau đó Hạ Ngữ Hàn nói: "Tiêu Tích Linh, là đệ tử duy nhất của trang chủ Thanh Vân sơn trang, có thể tương lai sẽ là người thừa kế Thanh Vân sơn trang, kế thừa y bát của trang chủ Thanh Vân sơn trang, thiên tài cao nhất, cảnh giới không có đặc biệt cao, nhưng là đạt tới trình độ của người đứng thứ 8 trong Thiên Bảng, còn cao hơn cả Diệp Lạc Lạc, cảnh giới thậm chí còn thấp hơn Diệp Lạc Lạc một giai, chính là nhân vật rất lợi hại, hơn nữa là một trong mười đại mỹ nữ đương thời của Chúng Thần Chi Vực."

Diệp Thiên Dật: "......"

Mẹ ta ơi!

Thế là lại gặp một trong mười đại mỹ nữ Chúng Thần Chi Vực?

Dao Tịch, Bạch Hàn Tuyết, Hạ Ngữ Hàn, Liễu Khuynh Ngữ, Y Nhân Tuyết, Diệp Lạc Lạc, hiện tại lại tới nữa cái Tiêu Tích Linh......

Mạnh mẽ nha!

"Như thế nào người này đào hoa tốt như vậy, tùy tùy tiện tiện lại gặp Tiêu Tích Linh."

Bắc Manh Manh khó chịu nói.

Thật sự vậy sao!

Sao mà hắn luôn gặp được mỹ nữ bậc này cơ chứ?

Người khác tuy rằng cũng có thể gặp được, nhưng là...... Dưới tình huống như vậy gặp được có phải rất thái quá hay không?

"Ngươi lẽ nào là anh hùng cứu mỹ nhân?"

Sau đó Hàn Nhụy lại hỏi một câu.

"Đúng vậy."

Các cô gái: "......"

Thật sự là không biết nên nói cái gì cho tốt.

Rất thái quá, thật là rất thái quá.

Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn về phía Tiêu Tích Linh kia.

Thật sự, vận đào hoa của ta cũng hơi vượng đấy chứ nhỉ?

Chủ yếu ngươi gặp được mấy cô xinh đẹp cũng thôi đi, ấy thế mà lần nào cũng toàn là kiểu anh hùng cứu mỹ nhân.

Thật lâu sau, Tiêu Tích Linh mở mắt ra.

Đập vào mắt là hình ảnh Diệp Thiên Dật ngồi ở bên kia đang nhìn nàng.

Diệp Thiên Dật khá tò mò, Tiêu Tích Linh này trông như thế nào nữa?

Nàng đến bây giờ vẫn còn đeo cái khăn che mặt.

"Thế nào rồi?"

Diệp Thiên Dật hỏi một tiếng.

Tiêu Tích Linh gật gật đầu, sau đó đứng lên.

"Không có đáng ngại, đa tạ Diệp công tử."

Nàng cúi chào Diệp Thiên Dật.

"Thuần túy cũng chỉ là có duyên mà thôi."

Tiêu Tích Linh nghe nói qua Diệp Thiên Dật này đại khái là người như thế nào, nhưng là nàng nhất định không thích loại người như thế!

"Như thế nào chính là hữu duyên."

Nàng muốn phản bác Diệp Thiên Dật một chút.

Bởi vì nàng rất không thích loại người cợt nhả kiểu này, nàng nheo mắt, quả thật hắn là thiên tài, quả thật hắn cứu nàng, quả thật hắn cũng là một người chính trực, nhưng với tính cách của Tiêu Tích Linh, nàng gặp được kiểu người này chính là muốn phản bác.

"Vậy ngươi nghĩ, thế giới lớn như vậy mà chúng ta gặp được nhau, lại cố tình cứu được ngươi vào thời điểm ngươi nguy hiểm nhất, ngươi không cảm thấy duyên phận này cũng quá tôt rồi sao?"

Thật ra nghe Diệp Thiên Dật nói như vậy, Tiêu Tích Linh cũng không biết nên phản bác thế nào, nghĩ lại hình như cũng rất đúng.

"n tình này Tích Linh nhớ kỹ, chỉ có điều hiện tại thật sự không biết nên như thế nào hoàn lại ơn cứu mạng, hoặc là Diệp công tử có điều kiện gì cứ nói đi."

Tiêu Tích Linh nợ Diệp Thiên Dật một ơn cứu mạng.

"Ta sao, ta cảm giác ta cũng không thiếu cái gì, bảo vật, linh vật thiên địa hay gì ta cũng không thiếu, ngươi muốn hỏi thiếu gì, ta thật đúng là thiếu một người bạn gái xinh đẹp."

Tiêu Tích Linh nói: "Diệp công tử hay nói giỡn, ai mà không biết Diệp công tử có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, ngay cả hai vị của Băng Thần điện hình như đều là hồng nhan tri kỷ của Diệp công tử."

"Hồng nhan tri kỷ ai mà ngại nhiều chứ?"

Diệp Thiên Dật trêu ghẹo nói.

Biết làm sao được, hắn trời sinh đã thích tán tỉnh thả thính với mấy em gái rồi.

Sau đó Diệp Thiên Dật nói: "Hay là ngươi đồng ý làm bạn gái ta, coi như là hoàn lại ân cứu mạng của ta?"

Câu này của Diệp Thiên Dật là nói đùa thật, tuy nói Diệp Thiên Dật háo sắc, nhưng không có nghĩa là hễ nhìn thấy một người đẹp là lại muốn tán đổ? Có những người cho dù là đặt ở trước mặt Diệp Thiên Dật, hắn cũng chẳng muốn đụng vào.

Tuy rằng Diệp Thiên Dật này rất yên tâm với Tiêu Tích Linh, tính cách của nàng, thân phận của nàng, cũng không thể làm cho Diệp Thiên Dật nhìn ra sơ hở gì.

Nhưng mà, Diệp Thiên Dật chính là cảm thấy trêu chọc mấy cô gái xinh đẹp này, nhất là mấy cô có thân phận không đơn giản thế này rất thú vị.

Tiêu Tích Linh nhíu mày.

"Sao thé? Không được à?"

Nhìn thấy biểu cảm của nàng, Diệp Thiên Dật hỏi.

"Diệp công tử có thể không hiểu, ân tình là ân tình, nhưng nếu chỉ vì nợ ân tình mà phải trả giá lớn như vậy, thì Tích Linh thà rằng trả cái mạng này cho Diệp công tử."

"Ừa, vậy ngươi trả lại cho ta đi."

Diệp Thiên Dật ngậm điếu thuốc tùy ý nói.

"Được thôi."

Sau đó tay phải Tiêu Tích Linh hóa chưởng, một cỗ linh lực bắt đầu khởi động, không chút do dự chưởng vào ngực của chính mình.

Diệp Thiên Dật: ???

Mẹ kiếp?

Cũng may Diệp Thiên Dật tay mắt lanh lẹ, lập tức vươn tay ra giữ cánh tay nàng lại.

"Khốn kiếp, ngươi động thủ thật đấy à?"

Diệp Thiên Dật hoảng sợ.

Chủ yếu là cô gái này rất quyết đoán, nàng quyết đoán đến cái nỗi Diệp Thiên Dật thật sự xem ra căn bản là không phải diễn trò, nàng quyết đoán đến nỗi quả thật không chút do dự trả lại sinh mạng này cho hắn.

Dù sao Diệp Thiên Dật là thật tâm bội phục.

"Hử?"

Sau đó Diệp Thiên Dật buông lỏng tay nàng ra, nói: "Trêu đùa thôi, ngươi thật sự tin đấy à, dọa chết ta, ngươi cứ như vậy chết đi, trong lòng ta còn có cảm giác áy náy."

"Có ý gì?"

Diệp Thiên Dật: "......"

"Ta nói là ta nói giỡn, ngươi nghe không hiểu à? Ta phục rồi! Sao mà thế giới này vẫn còn có cô gái ngay thẳng đến vậy."

Diệp Thiên Dật bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

"Ohhh."

Sau đó nàng nhìn Diệp Thiên Dật

"Như vậy đi, ngươi mở khăn che mặt cho ta xem mặt ngươi đi, coi như là trả nợ rồi được không?"

"Không được." Nàng lắc đầu.

"Nè, như này mà cũng không được? Quá đáng."

"Ta là nói, vậy cũng không xem như là cách thức trả nợ được." Tiêu Tích Linh nói

Bình Luận (0)
Comment