Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1813 - Chương 1812: Mục Đích Chính Của Tiêu Tích Linh

Chương 1812: Mục đích chính của Tiêu Tích Linh
Chương 1812: Mục đích chính của Tiêu Tích Linh

Ánh mắt Diệp Thiên Dật nhìn Tiêu Tích Linh đang rất nghiêm túc nhìn mình này.

Cô gái này quá tích cực rồi.

Cô gái tích cực rất tốt, bởi vì những cô gái như vậy khiến người khác đỡ lo hơn, nhưng ở phương diện nào đó mà nói, cũng không phải khiến người khác đỡ lo như vậy, ví dụ như vừa nãy.

“Này, ta để ngươi dùng cách này đi trả ơn cho ta không phải ngươi nên vui sao? Ngươi còn không vừa lòng?”

“Trong lòng ta cảm thấy áy náy.” Tiêu Tích Linh nói.

Sau đó Tiêu Tích Linh từ từ gỡ khăn che mặt của mình xuống.

Ánh mắt Diệp Thiên Dật nhìn nàng.

Wowww—

Lúc Diệp Thiên Dật nhìn thấy mặt của nàng cũng không tránh khỏi kinh ngạc, không nhịn nổi hít một ngụm khí lạnh.

Mẹ ơi!

Trên thế giới này tồn tại quá nhiều người xinh đẹp quả thật làm người khác cảm giác không thể tin được mà.

Cuộc đời này thật hạnh phúc khi có nhiều cô gái xinh đẹp thế này.

Đẹp như này thật sự khó mà tin được, khiến người khác cảm thấy thế giới này rất tốt đẹp.

Mặt trái xoan xinh xắn, hơi ửng hồng nhàn nhạt, đôi mắt to trong veo màu hổ phách, hơi thở trong sáng chân thành mang theo sự hấp dẫn khiến người khác muốn phạm tội, môi hồng, nhè nhẹ mở ra, mê muội mà còn quyến rũ lòng người, sau đó còn mang theo một chút vô tội và thờ ơ.

Bởi vì bị thương, trong cái ửng hồng của nàng còn mang theo một ít nhợt nhạt vì mất sức.

Quả thật gặp là thương liền.

Quá đẹp rồi.

Mĩ nữ trên thế giới này thật sự là quá đẹp rồi.

“Không hổ là một trong thập đại mĩ nữ của Chúng Thần Chi Vực, làm người kinh ngạc.”

Diệp Thiên Dật khen một tiếng.

Sau đó Tiêu Tích Linh lại đeo khăn che mặt lên.

“Diệp công tử quá khen rồi, những hồng nhan tri kỷ kia của Diệp công tử, vị nào cũng đẹp hơn Tiêu Tích Linh.”

Diệp Thiên Dật: “…”

“Trà xanh.”

“Hả?”

Tiêu Tích Linh hơi ngơ ra.

“Không, ta không nói ngươi, ta nói lời của ngươi chính là trích lời kinh điển của mấy cô trà xanh.”

“Có sao?”

Diệp Thiên Dật cười cười, nói: “Ngươi xem xem, trà xanh nói những gì? ‘Bạn gái ngươi tốt với ngươi như vậy, thật ngưỡng mộ ngươi có bạn gái tốt như thế, không như ta, cái gì cũng không có’, ngươi xem thử lại ngươi, rõ ràng ngươi trông đẹp như vậy, ngươi còn nói mỗi một vị hồng nhan tri kỷ của ta đều đẹp hơn ngươi.”

Tiêu Tích Linh: “…”

“Vì vậy nói, ta là loại cô gái kia đúng không?”

Tiêu Tích Linh hơi ngạc nhiên, sau đó hỏi.

“Không không không, ta không nói ngươi như thế, trà xanh là cố ý nói như vậy, mà chắc chắn ngươi không phải cố ý.”

“Ồ.”

Tiêu Tích Linh gật đầu sau đó hỏi: “Vì vậy, Diệp công tử muốn ta trả lại ân tình của ngươi như thế nào? Trừ chuyện làm trái đạo nghĩa kia ra, những phương diện khác đều có thể.”

Diệp Thiên Dật vuốt nhẹ cằm.

Ngươi bảo hắn không nói, ước chừng nàng có thể quấn lấy hắn cả ngày nói chuyện này, ngươi bảo hắn nói, Diệp Thiên Dật vẫn thật sự không nghĩ được cái gì.

Đợi đã!

Diệp Thiên Dật đột nhiên nghĩ ra cái gì rồi.

“Làm thị nữ của ta?”

Diệp Thiên Dật thử hỏi một tiếng.

“Bao lâu?”

“Hai năm ở Học viện Võ Thần.”

Diệp Thiên Dật nói.

“Được, không vấn đề, nhưng… không thể quá giới hạn.”

Tiêu Tích Linh nói.

“Ngươi yên tâm đi.”

“Được.”

Nàng rất vừa lòng gật đầu.

Điều này cũng chứng tỏ nàng cũng đến Học viện Võ Thần, nhưng chuyện này thật ra không cần đoán quá nhiều, trên cơ bản chính là đúng.

“Vậy thì lần này chúng ta đồng hành cùng nhau thôi, Thanh Vân sơn trang có một mình ngươi đi sao? Không phải chứ?”

Nghe thấy lời của Diệp Thiên Dật, Tiêu Tích Linh hơi ngừng lại, sau đó nói:

“Ta chỉ là đi một mình mà thôi, thuận tiện trên đường xem như lịch luyện, chưa từng nghĩ vậy mà bị người khác nhằm vào.”

Diệp Thiên Dật không nghi ngờ gì, sau đó nói: “Chủ yếu cũng không nghĩ sẽ có người dám ra tay với ngươi.”

“Trái lại cái này không có gì, chung quy cho dù sau lưng ta có Thanh Vân sơn trang, nhưng chỉ cần đối phương không lộ ra thân phận của mình hoặc là giết ta thì không có quá nhiều nỗi lo về sau rồi, nhưng quả thật vẫn cảm thấy không ngờ được.”

Tiêu Tích Linh nói.

“Ừm, nghỉ ngơi đi, ngày mai xuất phát.”

Diệp Thiên Dật vươn vai, sau đó búng tay một cái, đã xuất hiện một căn phòng nhỏ ở đây.

Thủ đoạn này là Phép tạo hóa, Tiêu Tích Linh không kinh ngạc.

Mặc dù Phép tạo hóa là vô cùng hiếm thấy, nhưng nàng không phải chưa từng thấy, quả thật là rất ngưỡng mộ, loại phép này thật khiến người khác thích thú.

Chủ yếu là nó quả thật quá tiện lợi.

Sau đó Tiêu Tích Linh đi vào trong, sau khi vào thì nhìn thấy một chiếc giường trong căn phòng nhỏ.

Thật ra cái này không sao cả, sau đó Diệp Thiên Dật đi vào nằm lên trên.

“Lấy giúp ta chậu nước rửa chân.”

Diệp Thiên Dật nói.

Tiêu Tích Linh: “…”

Đáng ghét!

Người này thật sự đáng ghét.

Rõ ràng hắn có Phép tạo hóa, hắn còn muốn để mình đi lấy nước.

Nhưng không có cách nào, bởi vì bây giờ nàng là thị nữ của Diệp Thiên Dật, loại chuyện này quả thật là thị nữ nên làm.

“Ta biết rồi, đợi chút.”

Sau đó Tiêu Tích Linh đi ra ngoài.

Nàng phải đi tìm một dòng sông, sau đó càng đi càng xa.

Diệp Thiên Dật đắc ý nằm ở đó.

Bên một dòng sông, Tiêu Tích Linh cầm chậu của Diệp Thiên Dật đưa để múc nước.

Lúc này, lông mày nàng bỗng nhiên nhăn lại, sau đó quay người qua, ở sau lưng nàng là một người đàn ông, đeo mặt nạ.

“Ngươi đến đây làm cái gì.”

Tiêu Tích Linh hỏi.

“Làm sao vậy?”

Người đàn ông kia đứng ở xa xa.

“Diệp Thiên Dậy ở không xa ngoài kia, ngươi không sợ hắn phát hiện?”

“Ta vẫn không tin hắn có thể phát hiện.”

Hắn đi qua đây, sau đó từ từ lấy mặt nạ xuống.

Mặc Bạch.

Không sai!

Chính là Mặc Bạch của Thần Cơ môn.

Mà hắn đến đây, rõ ràng là vì Diệp Thiên Dật.

“Vậy nếu như vì hắn phát hiện mà ngươi làm ta thất bại, rất xin lỗi, việc ta cũng làm rồi, ân tình ta cũng trả rồi.”

Tiêu Tích Linh lạnh nhạt nói.

“Không sao, ngươi định lúc nào ra tay?”

Mặc Bạch hỏi.

Mặc dù hắn từng nói với cha hắn sẽ không ra tay dễ dàng, nhưng mối hận này hắn tuyệt đối không buông được, hắn thật sự không buông được, hắn phải giết chết Diệp Thiên Dật trong thời gian ngắn nhất, mà hắn biết, cách bình thường không thể giết được Diệp Thiên Dật! Cho dù là mời cao thủ đỉnh cấp đến giết hắn e là cũng không được, vậy thì Mặc Bạch nghĩ đến một cách, đó chính là…

Mĩ nhân kế!

Hắn hiểu rõ, mĩ nhân kế tuyệt đối có hiệu quả với Diệp Thiên Dật này, hơn nữa chắc chắn là cách tốt nhất, mà vừa đúng lúc, hắn gặp được Tiêu Tích Linh.

Nói đúng hơn thì không phải gặp được Tiêu Tích Linh, chỉ là vừa hay có một người được chọn như vậy.

Mấy năm trước, Mặc Bạch đã cứu Tiêu Tích Linh một mạng, từ đó Tiêu Tích Linh nợ Mặc Bạch một ân tình, vậy nên, hắn mới yêu cầu Tiêu Tích Linh tiếp cận Diệp Thiên Dật, sau đó tìm một thời cơ tốt nhất xử lý hắn!

Đối với Tiêu Tích Linh mà nói, không cần biết hắn là ai, cho dù là Diệp Thiên Dật, cho dù là cường giả thế lực đỉnh cấp khác, nàng vì trả ơn chắc chắn sẽ đồng ý! Nàng chính là một người như vậy!

Còn chuyện Diệp Thiên Dật cũng đã cứu nàng…

Nói thế nào nhỉ?

Thật ra không phải Diệp Thiên Dật đã cứu Tiêu Tích Linh, bởi vì cảnh đó hoàn toàn là một trò mà mấy người Tiêu Tích Linh diễn…

Bình Luận (0)
Comment