Mộc Vân đi trên con đường trong học viện.
Mọi người đều đi về hướng dán bảng thông báo.
Bởi vì bảng thành tích ở bên đó.
Hắn liếc một cái, cũng không biết nên đi đâu, bất giác cũng đi qua đó.
Nhưng hắn thật sự không quan tâm đến thành tích của mình!
Nếu hắn quan tâm đến thành tích của mình, không sẽ không giấu nhiều thực lực như vậy, khiến cho thành tích của mình ở hạng trung bình, thậm chí còn hơi tệ.
Hắn qua chắc cũng chỉ có thể xem thử bản thân có thể đứng được trước bao nhiêu người.
Tuy hắn cảm thấy không thể.
Nhưng tối qua….
Trạng thái tinh thần của hắn thật sự rất tệ.
Sao lại tệ như vậy?
Tối qua, hắn cũng không biết Diệp Thiên Dật ở bên phòng mình làm gì, ồn chết đi được,
Trời ơi.
Ở phòng kế bên, tên điên đó cứ hét cái gì mà hắn nghe không hiểu gì hết, hơn nữa xem ra tâm trạng rất kích động.
Hắn đang tu luyện, nhưng bị làm ồn đến nỗi không tu luyện được.
Mới đầu hắn còn tưởng xảy ra chuyện gì, còn chạy qua xem một tí.
Sau đó….
Khói thuốc mịt mùng dày đặt, Diệp Thiên Dật ngậm thuốc chơi điện tử!
Trời ơi!
Người này không tu luyện, không ngủ, lại ôm cái máy tính ở đó la hét thất thanh.
Một cái máy tính thôi mà, trong đó có gì mà khiến một võ giả như Diệp Thiên Dật kích động như vậy?
Hắn quay về.
Sau đó cả đêm cứ như vậy.
Hắn thật sự rất bất lực.
Ánh mắt đó….
Đương nhiên là có ý trách Diệp Thiên Dật.
Chính là cảm giác….
Đều không phải trẻ con nữa rồi, còn nhốn nháo như vậy.
Bảng thành tích treo ở bảng thông báo của học viện, lúc này người vây quanh chật như nêm, tuy đa số đều hầu như không có cơ hội tiến vào 108 phong nhưng họ sẽ quan tâm đến người có thành tích cao nhất, nhớ kỹ những người đó là ai.
Những người được điểm cao nhất là những người ưu tú nhất ở học viện này, đương nhiên cũng không hẳn, dù sao cũng chỉ là khảo hạch sơ sơ, bảng xếp hạng những người thật sự mạnh nhất còn phải chờ dến khi học viện tiến hành luận võ cơ, đó mới là trực quan nhất.
Ngươi cũng không thể nói lần xếp hạng đầu tiên khi mới vào học viện là năng lực của người đó, cái này không nói chắc được, có người vẫn đang che giấu, cho nên không thể dùng cuộc thi hằng tháng để định nghĩa chuyện này.
Đương nhiên có đám người mà họ để ý nhất, đó là đám người ở trong top 108
Hạng nhất là bị chú ý nhất, thứ 108 cũng bị chú ý nhất.
Hạng nhất, thậm chí đại diện cho việc hắn là người hiện tại có thực lực mạnh nhất học viện, đương nhiên không thể chắc chắn có phải là mạnh nhất thật không, chỉ đại diện là hắn rất mạnh rất mạnh, hạng 2, 3 cũng vậy.
Mà hạng nhất là…
Lưu Ly Vũ.
“Lưu Ly Vũ, không thể nghi ngờ, nếu nàng không lấy hạng nhất mới lạ ấy.”
“Đúng vậy, mỗi vòng nàng đều được 10 điểm, chỉ có cái duy nhất trận cuối không đạt được cấp 20, nhưng đã đủ khoa trương rồi.”
“Không hổ là Lưu Ly Vũ, nhưng ta cũng không hiểu, tại sao nàng còn phải đến học viện? Đây vốn là học viện chuẩn bị cho Chúng Thần Chi Vực, bản thân nàng là một thiên tài có thể hô mưa gọi gió ở Thần Vực, sao lại đến đây cạnh tranh với chúng ta? Không hiểu nổi, giống như nhà vật lý muốn tham gia thi đấu cùng đám học sinh học vật lý vậy.”
“Hạng 2… Quân Lan Hải.”
“Quân Lan Hải ở Thần Cung đó sao? Lợi hại đó.”
“Có thể hiểu, nếu Lưu Ly Vũ không ở đây thì hắn đã là hạng nhất rồi, nhưng Quân Lan Hải cũng không kém Lưu Ly Vũ bao nhiêu, điểm bình quân của Lưu Ly Vũ là 10.75, là điểm cộng thêm ở vòng số 4, mà Quân Lan Hải là 10.5, thật ra cũng có thể xem như họ bằng điểm.”
“Hơn nưa, cái này cũng không nói lên điều gì, xét về lực chiến thì không thể chỉ nhìn ở bảng xếp hạng này được.”
“Đúng vậy, hạng 3…Quân Thương Hải, lại là người Thần Cung, Thần Cung này giỏi thật!”
“Hơn nữa đừng quên, Thần Cung đến đây không phải là những người mạnh nhất, nhưng hai người này cũng thuộc đỉnh của Thần Cung rồi, ít nhất Thần Cung Tần Lạc Phong đấu không lại, nhưng Tần Lạc Phong cũng hạng 29.”
“Hạng 4… hả? Dương Sở Sinh đâu? Không đúng, top 10 này, top 100 cũng không có Dương Sở Sinh.”
Rất nhiêu người đều chú ý đến điểm này.
“Dương Sở Sinh của Sát Thần điện, theo lý mà nói hắn sẽ ở top 5 mới đúng chứ? Không cẩn thận còn là top3, sao trong top 100 cũng không có? Chẳng lẽ… hắn cố ý không vào?”
“Chắc là vậy.”
Thú vị đấy.
Có người, trong ấn tượng của họ là rất lợi hại, nhưng họ không đạt thứ hạng nên có, không biết có sai sót gì không, thì họ sẽ nghĩ là người đó cố ý làm vậy.
Mà có người, ví dụ như Diệp Thiên Dật, hắn làm được gì rồi, nhưng người ta cũng không thừa nhận..
Hết cách, còn người chính là vậy mà.
“Gia Cát Văn chỉ có hạng 58.”
“Xem ra Gia Cát Văn này cũng bình thường thôi, hay là hắn không dùng hết sức?”
“Chắc là giữ lại chút sức, nhưng mà, cho dù có cố hết sức, cũng chỉ ở hạng hai mấy thôi, chắc hắn không dùng hết sức, đừng quên, thứ hạng là có thể thách đấu, nếu từ hạng hai mấy mà bị rớt xuống, cũng rất mất mặt, ít nhất ở hạng 58 hắn cũng yên ổn hơn.”
“Nói cũng phải.”
“Mẹ khiếp!”
Sao đó họ nhìn thấy…
“Cái gì? Diệp Thiên Dật?”
Mọi người quan tâm nhất là hạng trước 108, mà trong top 108 quan tâm nhất cũng có top 20 hoặc 10, và xếp hạng cuối, thứ 106, 107, 108, vì đối với nhiều người, những vị trí này sẽ là mục tiêu thách đấu của họ, ngoài top 10 top 5, và xem hạng của chính mình ra, thì chú ý đến nhất đó là hạng 108.
Bởi vì hạng 108, là người đặc biệt nhất.
108 phong, đây chính là nấc thang đầu tiên.
Là bậc thang gần với những người ở bên dưới nhất, dù họ xếp hạng 1 vạn, thì cũng cảm thấy, lần khảo hạch này không nói lên đều gì, hạng thấp không có nghĩa họ yếu!
Họ cảm thấy, bản thân có thể dễ dàng mà đánh bại, sau đó lấy hạng, ngồi ở 108 phong, và trở thành hạng 108.
Cho nên chủ nhận của hạng 108 chắc chắn là người thảm nhất, không có người nào thảm hơn!
Tại sao lại thảm như vậy?
Đó chính là vấn đề quy tắc.