Vốn dĩ Long Bảo Nhi không quan tâm lắm, cũng không mong chờ.
Ngoại trừ thấy các đầu bếp trong thành phố là nam ra, thì Long Bảo Nhi chưa từng gặp người đàn ông nào biết nấu ăn, càng đừng nói là làm ngon hơn chị Lưu Ly Vũ.
Cho nên rất tập trung chơi bài.
Y Thất Nguyệt cũng nghĩ như vậy, chủ yếu là cảm thấy không đáng tin.
Nhưng, mùi hương này có chút cuốn hút đấy nhé.
“Đi xem xem.” Họ hiếu kì đứng lên, sau đó bước vào bếp.
Một đĩa thịt kho ra lò.
“Woa!!!!”
Long Bảo Nhi thấy cái đĩa đầy màu sắc, đầy mị lực của thịt kho, cả người đều hóa thành nước miếng rồi.
Mùi vị thì chưa biết, nhưng đơn giản chỉ ngửi thôi thì chắc chắn sẽ thèm ăn.
“Muốn nếm thử không?” Diệp Thiên Dật cười nhìn Long Bảo Nhi.
Long Bảo Nhi chắp tay nói: “Bảo Nhi rất mong chờ, nhưng nếu ngươi làm không ngon thì ấn tượng của Bảo Nhi đối với ngươi coi như hết rồi.”
“Được, thử đi.”
Sau đó Long Bảo Nhi mong đợi gắp miếng thịt trong đĩa cho vào miệng.
Trời ơi!
Long Bảo Nhi thực sự rất bất ngờ.
Cái này… cái này cũng ngon quá rồi đó.
“Sao?”
Y Thất Nguyệt hiếu kì hỏi.
“Ồ… ngon, ngon!”
“Thật hay giả vậy, sau đó Y Thất Nguyết cũng gắp một miếng ăn thử.”
Vãi nồi!
Ngon một cách quá đáng luôn á.
Sau đó Long Bảo Nhi cúi đầu không nói gì, bắt đầu quét sạch cả đĩa.
“Được đó.” Y Thất Nguyệt nhìn Diệp Thiên Dật, thật sự bất ngờ.
“Đương nhiên rồi, các ngươi ăn đi, ta đi làm vài món tiếp.”
“Vầng vầng.” Long Bảo Nhi gật đầu liên tục
Lưu Ly Vũ thấy phản ứng của họ cũng thấy vô cùng kì lạ.
Thật sự ngon vậy sao?
Sau đó nàng cũng gắp một miếng cho vào miệng ăn thử.
Kinh ngạc.
Đúng vậy, đã không biết hình dung như thế nào về độ ngon này rồi, ngươi nói nó ngon, nhưng cái ngon này không thể hình dung được, nhưng ngươi muốn nói nó ngon ở đâu thì không thể nói được, nhưng tóm lại là rất ngon.
“Thật sự rất ngon.” Lưu Ly Vũ là người không biết nói dối, nếu nàng nói dối, nàng cũng không chịu được.
Thật sự rất là ngon.
Nàng nhìn bóng dáng Diệp Thiên Dật đang ở trong bếp.
Hắn đang thái đồ, cái tốc độ và kỹ thuật thái này chỉ có người thường xuyên làm bếp mới đạt được.
Có chút khó mà tin nổi.
“Nhoàm nhoàm nhoàm..” Long Bảo Nhi ở đó gắm móng heo, vui chết đi được.
Rất nhanh, đĩa thịt kho đã bị họ xử lý sạch sẽ.
Long Bảo Nhi ngơ ngác và còn liếm cả mùi vị còn đọng lại trên ngón tay, luyến tiếc nhìn đĩa thịt trống không.
Trống rỗng quá, cứ như cả đời theo đuổi mỹ thực, giờ ăn hết rồi cuộc đời cũng không còn ý nghĩa gì nữa..
Lưu Ly Vũ đứng phía sau Diệp Thiên Dật nhìn.
“Nếm thử không” Diệp Thiên Dật mới làm xong đĩa tôm, đưa qua cho Lưu Ly Vũ.
Lưu Ly Vũ đưa tay ra nhận lấy sau đó bóc vỏ tôm, chấm với nước chấm rồi nhẹ nhàng bỏ vào miệng.
Kinh ngạc.
Lại là cảm giác kinh ngạc.
Bất kể là món tôm này hay là thịt kho lúc nãy, nàng đều biết làm, nhất là tôm, cũng rất thường xuyên làm.
Nhưng món của Diệp Thiên Dật làm rất ấn tượng, khi ăn qua nên nói thế nào đây? hình như giống nhau, nhưng nàng luôn có cảm giác, nó ngon hơn.
“Kì lạ thật.” Lưu Ly Vũ thầm nói
“Sao vậy?”
Nàng nhướng mày nhìn Diệp Thiên Dật hỏi: “Lúc nãy ngươi làm món này ta có đứng ở sau xem, ngươi bỏ nguyên liệu bao gồm cả những bước làm điều giống như cách ta làm, nhưng tại sao có cảm giác như trong món ăn có một cảm giác không thể nói ra được, hình như là món này thăng hoa lên, không lẽ là do độ lửa.”
Lưu Ly Vũ khá quan tâm đến đồ ăn, có thể xem nấu ăn là niềm vui duy nhất của nàng.
Mà nàng thấy hắn làm tốt như vậy, thật sự không còn gì để nói.
Quan trọng nhất là, món này nàng đã quan sát cả quá trình rồi, hoàn toàn giống như cách nàng làm, nhưng có chỗ nào không giống chứ?
Cho nên rất là lạ.
“Vậy thì ta không biết” Diệp Thiên Dật nói.
Thật ra thì tại sao Diệp Thiên Dật có thể làm ra món ăn rất ngon, đến nỗi khiến người khác không thể miểu tả nổi cảm giác ấy?
Đó thật sự không phải do trình Diệp Thiên Dật cao, mà Diệp Thiên Dật có một thứ mà người khác không thể ngờ được, đó chính là phép tạo hóa.
Ta đã làm đồ ăn ra rồi, mùi vị chắc không tệ, nhưng, Diệp Thiên Dật vận dụng phép tạo hóa để tạo cho nó cảm giác ngon miệng.
Chuẩn xác mà nói, sáng tạo rà một khái niệm, khá niệm này gọi là ngon.
Vậy cụ thể ngon đó là ý gì? Nói không ra, có thể nói, họ cảm thấy ngon, nhưng cụ thể là ngon ở đâu, là mùi vị gì, họ không nói ra được, nhưng tóm lại là ngon.
“Anh Thiên Dật, anh Thiên Dật.” Long Bảo Nhi vừa gọi vừa chạy vào trong ôm lấy cánh tay hắn.
Cô bé này đổi cách xưng hô với hắn rồi, hoàn toàn khác rồi.
Vậy cũng không còn cách nào.
Thật ra, Long Bảo Nhi không thích hắn là do hắn dành đồ ăn với nàng, còn lại thì rất có cảm tình, dù gì trông cũng đẹp trai vậy mà
Nhưng bây giờ, Diệp Thiên Dật làm ra món mà nàng cảm thấy ngon nhất quả đất, đây đơn giản là ông trời của nàng luôn mà.
Đúng vậy, Long Bảo Nhi cảm thấy bản thân đã từng ăn rất nhiều món ngon, nhưng đây là món ngon ngon ngon nhất mà nàng từng ăn.
Mà trong mắt Long Bảo Nhi, người nấu ăn ngon là người tốt, không biết nấu ăn nhưng dẫn nàng đi ăn món ngon thì chắc cũng là người tốt ha.
“Woa…”
Nàng mở to mắt, ánh sáng lấp lánh ngàn vì sao nhìn đĩa tôm chiên trên tay Diệp Thiên Dật, trực tiếp chảy nước miếng.
“Tha thứ cho ta rồi sao?” Diệp Thiên Dật cười hỏi.
“Vầng vầng.” Nàng nhìn chằm chằm vào đĩa tôm.
“Vậy ăn đi, ăn chậm thôi, ta còn làm món khác.”
“Hi hi hi, Anh Thiên Dật là tốt nhất.” Sau đó Long Bảo Nhi vui vẻ bưng đồ ăn ra ngoài.
“Lợi hại thật.” Y Thất Nguyệt nhìn Diệp Thiên Dật nói.
“Cũng thường thôi.”
“Lưu Ly Vũ, hay ngươi đấu với hắn thử xem?” Đột nhiên Y Thất Tuyết nói.
“Hả?”
Diệp Thiên Dật ngơ ngác giây lát.
Thật ra Y Thất Nguyệt cực kì thông minh, nàng luôn nhìn ra vấn đề, bao gồm việc Lưu Ly Vũ muốn nâng cao trình độ nấu ăn của mình, nàng rất hiếu thắng nên vẫn đứng đây xem.
Y Thất Nguyệt cảm thấy, họ so tài một chút cũng không vấn đề gì.