Lưu Ly Vũ đương nhiên muốn đấu với Diệp Thiên Dật.
Nàng biết không làm ngon như Diệp Thiên Dật, nhưng nàng đã nhìn được một lúc, những bước làm của Diệp Thiên Dật không khác gì nàng, nên muốn thử một chút.
Diệp Thiên Dật nhìn sang Lưu Ly Vũ.
“Ngươi thì sao?”
Lưu Ly Vũ gật đầu.
“Cũng được, nhưng ta không có ý gì khác, chỉ muốn thỉnh giáo ngươi.” Lưu Ly Vũ nói.
“Yeah yeah….” Long Bảo Nhi vui mừng chạy qua, miệng chảy nước miếng, vỗ tay hào hứng.
Nàng vui chết đi được.
Nếu hai người họ đấu ở đây, vậy người được lợi nhất chính là nàng, Bảo Nhi siêu cấp đáng yêu.
“Cho ta thử thành phẩm của các ngươi nha.” Long Bảo Nhi chỉ nghĩ đến ăn, nàng không nghĩ đến tính nghiêm trọng của vấn đề.
Vậy đúng thật, chuyện như vậy, thường thì bạn bè sẽ không muốn làm bình luận viên.
Ngươi nghĩ xem, đều là bạn tốt, quan hệ rất tốt, ngươi có thể nói của ai ngon, của ai không ngon không? Không thể đúng không?
Long Bảo Nhi không nghĩ nhiều như vậy.
“Được thôi, ngươi có thời gian không?”
Diệp Thiên Dật hỏi
“Sao lại không, Bảo Nhi đã ăn hết rồi.” Long Bảo Nhi chu môi nói.
“Đĩa tôm lúc nãy ngươi ăn hết rồi á?” Diệp Thiên Dật nghi ngờ hỏi.
“Vầng.” Bảo Nhi còn tự tin nhìn Diệp Thiên Dật cười.
“Quả nhiên thích hợp với ngươi.” Diệp Thiên Dật xắn tay áo lên nói: “Bắt đầu thôi.”
Sau đó Lưu Ly Vũ nói: “Ta sẽ làm món ăn như của ngươi, làm rồi thì cho Long Bảo Nhi và Y Thất Nguyệt bình chọn, thế nào?”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Được thôi, cứ vậy đi, nhưng ta cảm thấy có lẽ chúng ta làm gần giống nhau.”
“Không, thật sự có sự khác biệt, cho nên ta muốn xem rốt cuộc khác đến mức nào.” Lưu Ly Vũ nói.
“Vậy bắt đầu đi, làm món gì đây?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Ngươi quyết định đi.”
“Vậy làm món thịt kho tàu kinh điển đi.”
“Được.”
Sau đó hai người đứng gần nhau, tự cắt thịt của mình.
“Bước làm đều giống nhau.”
Y Thất Nguyệt đứng đó, ngậm viêm kẹo nhìn những bước làm của họ.
Có thể miếng thịt lớn nhỏ khác nhau, nhưng có lẽ không ảnh hưởng gì, nếu có cũng không ảnh hưởng rất nhiều.
Long Bảo Nhi đứng ở đó.
Sau đó đứng bên cạnh hỏi Diệp Thiên Dật.
“Anh Thiên Dật cần giúp không?”
Một lát sau lại qua bên Lưu Ly Vũ hỏi: “Chị Lưu Ly cần Bảo Nhi giúp không?”
Cuối cùng hai người họ đều nói không cần.
Long Bảo Nhi cảm thấy không có gì, bởi vì nàng đang rất vui, tiếp đến, hai người làm đều rất ngon, mỗi lần làm là hai phần, nàng đều được ăn, trời ơi, trên đời còn gì hạnh phúc bằng?
Rất nhanh hai đĩa thịt kho đã được dọn lên bàn.
Nhìn lướt qua, hình dáng và mùi vị hầu như không khác gì nhau.
Long Bảo Nhi tiến lại gần ngửi, đều rất thơm.
“Vậy Bảo Nhi bắt đầu ăn đây.” Long Bảo Nhi giơ muỗng lên bắt đầu ăn.
“Đừng quên nói cái nào ngon hơn đấy.” Đột nhiên Y Thất Nguyệt nhắc nhở.
Ừm, nàng chắc chắn cũng phải ăn, rượu vẫn chưa uống hết mà, nhưng bây giờ nàng không ăn, đợi Long Bảo Nhi nói xong mới ăn.
Long Bảo Nhi vô ý gật đầu: “Vầng.”
Nhưng, cho đến khi nói rồi mới ý thức ra được….
Đợi đã….
Chị Lưu Ly Vũ, sau đó còn có anh Thiên Dật
Trời ơi, hình như là ai ngon hơn nàng đều không tiện nói ra.
Đúng vậy, bây giờ nàng mới ý thức được đều này, gương mặt bắt đầu biến mất nụ cười.
Nàng quen với Lưu Ly Vũ rất lâu rồi, nên theo lý mà nói nàng phải bênh Lưu Ly Vũ, nhưng
Anh Thiên Dật….
Hắn ngoài giành đồ ăn của nàng ra thì không làm việc gì xấu, hơn nữa hắn vì ăn một chút đồ ngon của mình mà làm ra nhiều đồ bồi thường như vậy, quan trọng là rất ngon, hình như hắn cũng rất tốt.
Cho nên…..
Long Bảo Nhi cắn môi.
“Nghĩ gì vậy, ăn đi.” Diệp Thiên Dật nói.
“À, vầng.” Sau đó Long Bảo Nhi ăn miếng thịt kho Lưu Ly Vũ tỷ làm.
“Wowww.” Nàng không nhịn được mà la lên.
Ngon quá đí, ngon quá đi.
“Ngon không?” Y Thất Nguyệt cười hỏi
Sau đó nàng nhìn Lưu Ly Vũ rồi lại nhìn Diệp Thiên Dật, sau đó lại từ từ gắp miếng thịt của Diệp Thiên Dật.
“Nhoàm…..”
Mùi vị giống nhau.
Không đúng không đúng!
Mùi vị này lập tức khiến nàng quên đi mùi vị trước kia.
Chính là ngon, rất ngon.
“Sao?” Diệp Thiên Dật châm điếu thuốc cười hỏi.
“Cũng ngon.” Long bảo nhi gật chiếc đầu nhỏ nói.
“Cái nào ngon hơn?” Y Thất Nguyệt cười hỏi.
“Aiya!”Long Bảo Nhi nhất thời phát điên ở đó.
“Các người hư quá, chị Y Thất Nguyệt hư nhất.” Long Bảo Nhi làm nũng nói.
“Ha ha ha.” Họ cười phá lên, Lưu Ly Vũ cũng nở nụ cười.
Thật ra họ không phải người như vậy, đều không quan tâm ai tốt xấu, cũng không phải không thể chấp nhận.
“Để ta thử.” Lưu Ly Vũ gắp đồ ăn trên đĩa.
Hồi lâu…..
Ngươi mặt xinh đẹp nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
“Vì sao?” nàng cảm thấy kì lạ.
Nói sao đây?
Mình làm thế nào, Diệp Thiên Dật là thế nào, nàng đều để ý, họ bỏ nguyên liệu gì, cách làm như thế nào, ngươi muốn nói chỗ không giống nhau, có thể nói là gia vị thêm ít hay nhiều, lửa lớn nhỏ.
Nhưng, chắc có lẽ không khác biệt lớn lắm.
“Ta cảm thấy cái ta làm đã rất tốt rồi, cũng không mắc lỗi gì, ngươi làm cũng không khác ta, tại sao mùi vị lại khác nhau như vậy?” Lưu Ly Vũ hỏi.
“Rất nhiều sao?”
Sau đó Long Bảo Nhi cười ngây ngô lắc đầu: “Không có, không có đâu, đều rất ngon, ngon như nhau.” Long Bảo Nhi cười nói.
Lưu Ly Vũ đương nhiên biết không phải như thế, trong lòng nàng cũng rõ ràng.
“Lạ thật, ta rất muốn thỉnh giáo ngươi.” Lưu Ly Vũ nói.
“Thật ra…”
Dựa theo tính cách lúc kia của hắn, chắc chắn hắn sẽ giấu, mặc kệ Lưu Ly Vũ hỏi thế nào cũng không nói, để hắn ngày càng có cơ hội gần gũi nàng.
Nhưng bây giờ, Diệp Thiên Dật không nghĩ như vậy nữa.
“Phép tạo hóa.” Diệp Thiên Dật nói.
Họ đã hiểu rồi.
“Ta chỉ là sau khi nấu xong thì thêm vào chút phép tạo hóa để tạo ra một khái niệm ngon cho món ăn, cho nên khi ăn vào sẽ có cảm ngon giác ngon đến kì lạ.”
“Hiểu rồi.” Lưu Ly Vũ đã hiểu ra.
“ai ya ai ya, mọi người đừng nói chuyện này nữa, tiếp tục đấu đi. Bảo Nhi muốn ăn nữa.” Long Bảo Nhi nhịn không được nói.
“Không cần đấu nữa.” Lưu Ly Vũ điềm đạm nói.
Vậy nàng thật sự thua rồi.
“Có cơ hội chúng ta thi đấu lại nữa?”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Được.”
“Hi hi hi” Long Bảo Nhi cười hihi nói: “Nây giờ Bảo Nhi có một ý tưởng rất tuyệt vời.”
“Ý tưởng gì?” Lưu Ly Vũ hỏi.
“Đó chính là… chị Lưu Ly Vũ và anh Thiên Dật yêu nhau đi, Bảo Nhi ủng hộ việc này.”
Diệp Thiên Dật: “….”
Lưu Ly Vũ: “…..”