Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1878 - Chương 1877: Đây Là Chuyện Mà Ngươi Nói?

Chương 1877: đây là chuyện mà ngươi nói?
Chương 1877: đây là chuyện mà ngươi nói?

Suy nghĩ của Long Bảo Nhi rất đơn giản.

Lưu Ly Vũ là người chị mà nàng rất thích, nấu ăn cực kỳ ngon, lại còn xinh đẹp, nàng cảm thấy không có người đàn ông nào xứng với chị Lưu Ly Vũ cả.

Mà anh Thiên Dật còn rất đẹp trai.

Nếu con người hắn cũng không tệ, vậy thì chỉ có hắn là Long Bảo Nhi cảm thấy xứng với chị Lưu Ly Vũ nhất, rất hợp.

Hơn nữa anh Thiên Dật làm đồ ăn cũng rất ngon, nếu như họ thật sự yêu nhau, vậy thì...

Woaaaa!

Sau này họ sẽ cùng nhau làm cơm cho mình ăn, trên đời còn gì hạnh phúc bằng?

“Ta nói gì vậy?” Diệp Thiên Dật ngơ một hồi.

Đại ca à, hắn thực sự không muốn theo đuổi Lưu Ly Vũ đâu.

“Bảo Nhi thực sự thấy chị Lưu Ly tỷ và anh Thiên Dật rất xứng đôi.” Long Bảo Nhi mở to đôi mắt thuần khiết nói.

Diệp Thiên Dật: “...”

Không phải, vừa nãy ngươi không nói như vậy

Thì ra, đồ ăn ngon thực sự có thể lấy lòng người.

Lưu Ly Vũ không quan tâm đến lời nói của Long Bảo Nhi.

“Ừm, bổn tiên nữ cũng thấy hai người rất hợp, trai tài gái sắc.”

Lưu Ly Vũ: “...”

“Chị Thất Nguyệt nói đùa rồi.” Lưu Ly Vũ ngồi xuống, nếm thử đồ ăn của Diệp Thiên Dật sau đó nói.

“Đương nhiên rồi, nếu như ngươi không để ý việc hắn... nhiều bạn gái.” Y Thất Nguyệt cười cười, nói xong còn nhìn sang Diệp Thiên Dật.

Kiếm chuyện, họ đúng là đang kiếm chuyện.

“Không có chuyện đó, bây giờ ta không để ý đến chuyện yêu đương.” Lưu Ly Vũ nghiêm túc nói.

Lưu Ly Vũ này có chút giống thần tiên tỷ tỷ.

Đó chính là cách nói chuyện rất thẳng thắng, không vòng vo, có gì thì nói nấy, những thứ không nên nói thì sẽ không nói.

“Anh Thiên Dật.” Long Bảo Nhi cười hì hì đến gần Diệp Thiên Dật nói: “Sau này anh Thiên Dật có thể thường xuyên làm món ngon cho ta không?”

Chờ mong.

Diệp Thiên Dật nhấm ly rượu nói: “Nếu có thời gian, ta chắc chắn sẽ làm cho ngươi ăn.”

“Yeah, thích ngươi chết đi được!” Lúc này Long Bảo Nhi cực kì vui, sau đó đến gần Diệp Thiên Dật, nói nhỏ bên tai hắn:

“Sau này nếu anh Thiên Dật muốn theo đuổi chị Ly Vũ, cứ nói cho ta, ta sẽ giúp ngươi, người khác theo đuổi Chị Lưu Ly Vũ, Bảo Nhi sẽ giúp cản lại.”

Nàng nói rất nhỏ.

Nhưng vẫn là vấn đề đó, nàng cũng không dùng truyền âm, cũng không để ý đến điểm này, cho dù tiếng của nàng có nhỏ hơn nữa, cũng sẽ bị nghe thấy.

“Khụ khụ, được.” Diệp Thiên Dật thấy vẻ mặt nghiêm túc của con bé nên cũng gật đầu.

“Hi hi, vậy bảo nhi ăn đồ ăn đây.”

Sau đó Diệp Thiên Dật nói: “Cô Y Thất Nguyệt, hôm nay rốt cuộc là định làm gì?”

“Tổ chức trò chơi chút để mọi người làm quen một chút thôi.” Y Thất Nguyệt uống một hớp rượu rồi nói.

“Cụ thể?” Diệp Thiên Dật sẽ không tin, còn đám người Quân Thương Hải đó nữa, tuyệt đối không đơn giản.

“Cụ thể, không phải đến tối ngươi sẽ biết sao?” Y Thất Nguyệt nháy mắt xônvới Diệp Thiên Dật.

Nói thật, tính cách của Y Thất Nguyệt thật sự rất giống Thi Gia Nhất.

“Được thôi.”

...

Tất nhanh đã đến tối.

Diệp Thiên Dật ở đây cũng chỉ để nghỉ ngơi, nói chuyện, có thể nhìn ra được, Y Thất Nguyệt cũng đang cố tình moi thông tin từ Diệp Thiên Dật, cụ thể chính là muốn biết hắn có phải là tiên nhân đó không

Nhưng nàng cũng chỉ là đang thăm dò, mà Diệp Thiên Dật thân là đương sự, hắn cứ kiên định tỏ thái độ mình không phải, nàng cũng không nhìn ra chuyện gì.

Thôi thì là tùy nàng thôi.

Long Bảo Nhi cũng không biết nàng đang định làm gì, Diệp Thiên Dật hỏi rồi, nàng nói không biết.

Còn Lưu Ly Vũ thì sao? Cũng không biết là nàng có biết chuyện gì không.

“Đi thôi.”

Trời tối, dưới chỉ dẫn dắt của Y Thất Nguyệt họ rời khỏi học viện Võ Thần.

Trong học viện Võ Thần, muốn rời khỏi là phải có giấy xin giáo viên, họ là do Y Thất Nguyệt dẫn ra, nhiều nhất là một đêm, cộng thêm vẫn chưa bắt đầu nhập học, đương nhiên không vấn đề gì.

“Đến rồi.”

Họ đứng trước một sòng bài cực lớn.

Diệp Thiên Dật: “...”

“Bài bạc?”

Diệp Thiên Dật ngơ ngác nhìn Y Thất Nguyệt.

Không phải chứ đại tỷ.

Tuy là biết ngươi thích bai fbacj, nhưng ngươi dẫn theo nhiều người đến đây như vậy, chỉ để cá cược?

“Mọi người làm quen tí đi, thả lỏng tâm trạng đi.” Y Thất Nguyệt cười hi hi nói.

“Mẹ khiếp?”

Diệp Thiên Dật hiểu rồi!

Mẹ ta ơi!

Y Thất Nguyệt này đúng là thích bài bạc mà.

Diệp Thiên Dật cũng hiểu ý của Y Thất Nguyệt rồi.

Người này thông minh thật.

Tuy không bình thường lắm...

Nhưng Diệp Thiên Dật vạn vạn không ngờ tới, Y Thất Nguyệt sẽ dẫn họ đến sòng bài.

Nếu Diệp Thiên Dật đoán đúng vậy, khi bắt đầu là lưu trình gì thì không rõ, cũng không phải là quan trọng lắm.

Nhưng sau đó, chắc chắn là... Y Thất Nguyệt dẫn mấy người bọn họ, Diệp Thiên Dật, Lưu Ly Vũ, Quân Thương Hải bọn họ đi cá cược.

Mà tại sao nàng lại kêu nhiều người đến như vậy? Cũng dễ hiểu thôi, kêu nhiều như vậy, có thể sẽ có người đồng ý, nhưng cũng sẽ có người không có hứng thú!

Nhưng, Y Thất Nguyệt thông minh ở chỗ, nàng gọi rất nhiều mỹ nữ.

Lưu Ly Vũ, thậm chí còn có Tiêu Tịch Linh, thậm chí còn kêu cả mấy người Bạch Hàn Tuyết nữa.

Mà Y Thất Nguyệt chỉ cần nói với đám thiên tài kia là những mỹ nữ này cũng sẽ đi, trong số họ kiểu gì cũng sẽ có những người thích và yêu thầm các mỹ nữ kia.

Bình thường những cô gái này sẽ không cho họ tiếp cận, cho nên họ sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Đây là chỗ cao minh của Y Thất Nguyệt, có lẽ nàng không quen đám nam sinh đó, nhưng nàng có thể thông qua các mỹ nữ này để họ can tâm tình nguyện đến.

Đến sau cùng Diệp Thiên Dật còn cho rằng có tình tiết gì đó?

Đó chính là... trong số họ sẽ tiến hành đặt cược, mà Y Thất Nguyệt có thể quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận mà thắng được thiên địa linh vật từ tay họ.

Vậy tại sao nàng không sợ thua? Diệp Thiên Dật cũng không biết, có thể nàng cảm thấy mình sẽ không thua? Tóm lại dựa theo những gì mà Diệp Thiên Dật hiểu về nàng thì có thể là vậy.

Nhưng, nàng lúc nào cũng thua, nàng không dựa vào kỹ thuật, mà là nhờ vào vận may.

Cho nên từ điểm này có thể thấy, nàng cũng sẽ không có mánh khóe gì.

Lưu Ly Vũ cũng không ngờ đến đây để làm chuyện này, nàng cũng không biết.

“Chị Thất Nguyệt, đặt cược thì các người cứ chơi là được, ta không hiểu lắm.” Lưu Ly Vũ chuẩn bị rời đi.

“Đừng mà, đến cũng đến rồi, mỗi ngày ngươi đều tu luyện vất vả rồi, nên thả lỏng chút đi.”

“Nhưng...” Lưu Ly Vũ vẫn còn đắn đo.

“À đúng rồi, nói với các ngươi một chút, các ngươi, ít nhất là ba người các ngươi, đều là học sinh của bổn tiên nữ đó, các ngươi có lẽ vẫn chưa biết, nhưng bên này bổn tiên nữ đã có thông báo rồi.”

Diệp Thiên Dật: “...”

Bình Luận (0)
Comment