Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1879 - Chương 1878: Quân Thương Hải

Chương 1878: Quân Thương Hải
Chương 1878: Quân Thương Hải

Diệp Thiên Dật tỏ vẻ....

Hả? Ngươi đang uy hiếp bọn họ ư? Ý là, ngươi là giáo viên của bọn họ, muốn bọn họ suy nghĩ kĩ xem có muốn nghe lời nàng hay không?

Đáng ghét!

“Hơn nữa nếu như không có sự việc gì quá đặc biệt mà nói, thì hai năm sau ta đều sẽ trở thành giáo viên chính của các ngươi.” Y Thất Nguyệt nhắc nhở một câu.

Sao lại trùng hợp như vậy....? Hay là Y Thất Nguyệt tự mình chọn. Có lẽ không đâu.

Sau đó Y Thất Nguyệt tiếp tục nói: “Các ngươi đừng hiểu lầm nha, ta không có ý gì khác, chẳng qua là đại khái nói với các ngươi một chút. Mỗi giáo viên có cách dạy khác nhau. Ngoại trừ những môn mà học viện cố định. Những môn ngoại khóa là do giáo viên quyết định. Cho nên, chỉ cần báo cáo với học viện phương pháp mà ngươi chuẩn bị dạy học viên, hơn nữa học viện cảm thấy có thể thực hiện thì có thể để giáo viên dạy học viên theo ý mình.

“Ồ, vậy có thể không huấn luyện được không?” Long Bảo Nhi ôm cánh tay Y Thất Nguyệt nói rồi cười hì hì.

“Đương nhiên là không được, ta phải có trách nhiệm với các ngươi chứ.” Y Thất Nguyệt nói.

“Vậy bây giờ...” Lưu Ly Vũ khó hiểu hỏi.

“Đương nhiên là ta với tư cách là giáo viên của các ngươi, phương pháp huấn luyện các ngươi, bổn tiên nữ đều có dụng ý của mình, các ngươi không cần hỏi nhiều, tự mình cảm ngộ

Lưu Ly Vũ tin, nàng khẽ gật đầu.

Mà Diệp Thiên Dật.....

Bà mẹ nó! Ta tin ngươi mới là lạ ấy. Lấy cớ hay thật.

“Quân Thương Hải và những người kia đều là học viên của ngươi sao?”

“À, Quân Thương Hải và một vài người không phải. Quan tâm nhiều vấn đề như vậy làm gì chứ? Cầm lấy.”

Y Thất Nguyệt đưa cho ba người, mỗi người một cái thẻ.

Bọn họ nghi ngờ cầm lấy.

“Trong thẻ này có tổng cộng một vạn. Một giờ đồng hồ tiếp theo, không cần biết các ngươi dùng cách gì, thẻ này phải có năm mươi vạn, sau đó đi lên lầu ba tập hợp.”

Y Thất Nguyệt nói.

“Những người khác thì sao?”

“Bọn họ cũng giống vậy.”

Y Thất Nguyệt nói.

Tuy không hiểu ý của Y Thất Nguyệt, nhưng bọn họ vẫn cầm thẻ đi vào.

Đôi mắt của Y Thất Nguyệt lóe ra tia sáng nhỏ.

Thoải mái quá.

Kêu nhiều người như vậy, cho mỗi người một vạn, nếu như không có tình huống gì đặc biệt thì bọn họ sẽ mang đến cho nàng năm mươi vạn, nói cách khác, một giờ có thể kiếm được mấy trăm vạn rồi.

Hơn nữa nàng có thể đi sòng bạc chơi một lần cho đã.

…..

“Viện trưởng, Y Thất Nguyệt này cũng quá hồ đồ rồi. Nàng vậy mà mang mấy đứa nhỏ đi sòng bạc. Đây là cách huấn luyện của nàng sao.

Có một vài cường giả quan tâm đến học viện cảm thấy tức giận không thôi. Làm như vậy căn bản là đâu có giống như giáo viên.

“Đúng vậy. Chúng ta cũng biết là nàng thích đánh bạc. Nhưng sao ta có cảm giác nàng lấy lý do đưa học viên đi huấn luyện để đánh bạc vậy nhỉ?”

“Lão phu cũng thấy thế, do giáo viên trong học viện cũng không thể tự ý ra vào. Nàng không phải là tìm lý do để đi ra ngoài đánh bạc sao. Ta thấy lo lắng khi giao đám học viên kia cho nàng để huấn luyện.”

Ánh mắt của bọn họ nhao nhao nhìn về phía lão giả đứng đầu kia.

Hắn uống một hớp trà, cười ha hả nói: “Các ngươi không cần phải lo lắng.”

“Viện trưởng! Chúng ta sao không lo lắng được chứ. Bọn họ đều là những tài năng trong tương lai của đại lục. Nếu lỡ do sơ sót nàng mang đến....”

Lúc này, phó viện trưởng lên tiếng: “Các vị im lặng một chút, ta biết các ngươi đang lo lắng cho tương lai của những đứa trẻ này, nhưng các ngươi lại quên mất tình cảnh khi Y Thất Nguyệt nhận lời làm giáo viên sao?”

Bọn họ có chút trầm ngâm.

“Có thể các ngươi không hiểu rõ Y Thất Nguyệt. Nhưng ta phải nhắc nhở các ngươi một câu. Nàng đã từng một thời là người đứng đầu trong thế hệ vàng của nàng.”

“Cái này...”

Bọn họ king ngạc liếc nhìn nhau một cái.

Thật đúng là không biết.

“Là lần nào vậy?”. Một lão giả hỏi.

Bọn họ biết quá rõ, đứng đầu thế hệ vàng là khó như thế nào.

Đại khái là trình độ gì?

Chỉ tính tại trình độ của Chúng Thần Chi Vực, hiện tại vị thiên tài mạnh nhất là vị nào, là đệ nhất trên Thiên Bảng.

Mà bây giờ ai là người đứng đầu ngôi vị đệ nhất?

Chị của Lưu Ly Vũ, Thần Đế đương thời.

Nói cách khác, Y Thất Nguyệt chính là đệ nhất thiên tài ở Chúng Thần Chi Vực vào năm đó.

Điều đó có nghĩa như thế nào, những lão giả này đều hiểu rõ.

Bởi vì lúc còn trẻ bọn họ cũng đã từng được xếp hạng, nhưng đa số bọn họ đều không tiến vào được Thiên Bảng.

“Nàng... tên của nàng có thể các ngươi chưa nghe thấy, nhưng nàng có một cái biệt danh, các ngươi nhất định nghe qua.”

“Biệt danh gì?”

“Ảnh Thần.”

Mọi người: “....”

“Nàng là Ảnh Thần?”

Tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.

“Nàng.... Nàng lại là Ảnh Thần?”

Nói thật, lần này những cường giả bọn họ lại thấy có chút xấu hổ.

Bởi vì có lẽ bọn họ không phải là đối thủ của vị Ảnh Thần này.

Nàng tuổi không lớn lắm, nhưng cảnh giới của nàng cũng không thấp.

“Một người trẻ tuổi duy nhất được đặt cho danh hiệu “Thần”.”

“Vậy xác thật, thành tự trên một phương diện nào đó của nàng, hẳn là có thể sánh với Yêu Hậu.”

“Nghe nói nàng đã biến mất từ rất nhiều năm trước, đã bao nhiêu năm không có bất kì tin tức nào của nàng, thậm chí nghe đồn là nàng đã bị giết chết, bây giờ nàng lại xuất hiện ở đây...”

Bọn họ ở đó nghị luận với nhau sôi nổi.

“Cho nên tất nhiên mọi người không cần phải lo lắng, nàng là thiên tài như vậy, tuyệt đối có tư cách hướng dẫn cho những đứa trẻ kia, mặc kệ là nàng dùng phương pháp gì, dù nàng nói thật hay chỉ là vì chơi, nàng không đến mức sẽ làm những đứa trẻ kia bị thụt lùi. Đây cũng là lý do tại sao mà viện trưởng đồng ý giao Lưu Ly Vũ, Diệp Thiên Dật cho Y Thất Nguyệt.”

Phó viện trưởng nói.

“Thì ra là thế, là chúng ta đường đột.”

Bên trong sòng bạc.........

Sòng bạc vô cùng náo nhiệt, người bình thường có, lão giảu có, võ giả có.

Loại sòng bạc này cũng được nhiều người yêu thích và say mê.

Đây là sòng bạc lớn nhất ở nơi đây, cũng là sòng bạc có danh tiếng trên khắp Chúng Thần Chi Vực.

Kích thước mỗi tầng đều to như sân bóng vậy.

Tầng thứ nhất là bài bạc bình thường. Tầng thứ hai là đánh bạc khá lớn. Tầng thứ ba là bắt đầu là nơi dành cho các võ giả đánh bạc với nhau.

Mà bọn người Diệp Thiên Dật thì đang ở tầng thứ nhất phấn đấu biến một vạn thành năm mươi vạn.

Thật ra thì bọn họ muốn thắng cũng không khó. Nhưng đừng quên là sòng bạc này lớn như vậy, nhất định có võ giả rất mạnh trấn giữ. Bọn họ nhất định phải đảm bảo lợi nhuận cho sòng bạc của mình.

Đây chính là vì sao mười lần đánh bạc thì chín lần thua.

“Này, tiểu Vũ, đã lâu không gặp.”

Một gã nhìn thấy Lưu Ly Vũ đi tới nên đi qua mỉm cười rồi lên tiếng chào.

Diệp Thiên Dật nhìn hắn một cái.

Người này không đơn giản....

Diệp Thiên Dật chưa từng cảm nhận được cảm giác áp bách đến vậy trên những người trẻ tuổi như hắn.

Hắn thật sự là không đơn giản.

Lưu Ly Vũ gật gật đầu: “Không ngờ ngươi cũng tới đây.”

Lưu Ly Vũ đã sinh hoạt ở Thần Cung một thời gian không ngắn, bọn họ đương nhiên quen biết nhau.

“Dù sao cũng là cô Y Thất Nguyệt mời”. Quân Thương Hải mỉm cười, nhìn về phía Lưu Ly Vũ rồi nói: “Còn có tiểu Vũ đang ở đây, còn có nhiều thiên tài của học viện Võ Thần như vậy.”

Sau đó hắn nhìn sang Diệp Thiên Dật.

Bình Luận (0)
Comment