Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1880 - Chương 1879: Mối Quan Hệ Vi Diệu

Chương 1879: mối quan hệ vi diệu
Chương 1879: mối quan hệ vi diệu

Trong thế hệ thiên tài này, rất nhiều người lợi hại.

Mặc dù cảnh giới không nói rõ được tất cả, nhưng trong thế hệ này, cố một loại cảnh giới cũng có thể nói lên được một phần trình độ.

Đó là Chân Thần cảnh.

Ngươi sẽ phát hiện, tại Học viện Võ Thần không có Thiên Thần cảnh, căn bản đều là Tam Hồn cảnh, sau đó là Thất Phách cảnh.

Nhưng nếu ở độ tuổi này đạt đến Chân Thần cảnh thì thật là lợi hại.

Còn lại thì phải xem là Chân Thần cảnh mấy giai.

“Diệp huynh, nghe danh đã lâu, vinh hạnh khi gặp mặt.”

Quân Thương Hải đưa tay ra với Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật đưa tay ra bắt tay với hắn.

“Có nghe qua danh tiếng, vinh hạnh”. Diệp Thiên Dật nói.

“Vậy cũng thật là vinh hạnh của ta”. Quân Thương Hải mỉm cười buông lỏng tay ra: “Có cơ hội chúng ta thử so tài.”

“Hôm nay chẳng phải có thể sao?” Giọng của một người đang đi tới vang lên.

“Cô Y Thất Nguyệt.” Hắn ôm quyền chào.

Sau đó Y Nhân Tuyết, Diệp Lạc Lạc, Tiêu Tích Linh cũng đều đi tới.

Ngoại trừ các nàng ra còn có mấy nam sinh cũng theo tới.

“Tư Mệnh tới rồi.”

Tần Lạc Phong.

Ngoài Tần Lạc Phong ra thì còn có Gia Cát Văn. Hắn cũng đã tới.

Sau đó còn có Trương Lương,... Tổng cộng năm nam sinh.

Thật sự là đến không ít người. Hơn nữa còn là những người có xếp hạng khá cao trong số 108 phong.

Nhất là mấy nam sinh này.

Quân Thương Hải không cần phải nói, đứng hàng thứ ba.

Tần Lạc Phong là 20, Gia Cát Văn là hạng 58 nhưng có chút đặc thù. Dù hắn ở hạng 58 nhưng trình độ cũng không chênh lệch mấy so với hạng hai mươi ba mươi.

Sau đó chính là Tư Mệnh xếp hạng thứ năm.

Tư Mệnh cũng là một nhân vật vô cùng lợi hại.

Nói tới Trương Lương, ngoại hình thư sinh, mặt có chút trắng, nhưng hắn xếp hạng thứ mười.

Thân phận của hắn cũng không đơn giản.

Ngoại trừ hắn ra thì còn có một người

Ngô Nhất.

“Diệp ca!” Ngô Nhất cười chào hỏi với Diệp Thiên Dật.

“Ngươi cũng tới rồi à?”

Diệp Thiên Dật hơi kinh ngạc. Tên Ngô Nhất này là bạn chung ký túc với hắn nên Diệp Thiên Dật cũng khá quan tâm.

“Đúng vậy, cô Y Thất Nguyệt mời ta, ha ha. Ta biết ngay là ngươi cũng tới.”

Hả?

Diệp Thiên Dật kinh ngạc nhìn về phía bóng dáng một người cách đó không xa.

“Cô Y Thất Nguyệt có ý gì? Ngươi mời cả hai người bạn cùng phòng của ta đến?”

Diệp Thiên Dật không hiểu Y Thất Nguyệt định làm gì.

“Ngươi cũng đừng hiểu lầm. Ta cũng không có ý gì khác, cũng không phải nhằm vào ngươi. Thuần túy là Ngô Nhất và Mộc Vân đều là học sinh của ta. Cho nên ta gọi họ tới cũng là bình thường thôi.

Diệp Thiên Dật gật gật đầu nói: “Điều này cũng đúng.”

Cái này hình như không có vấn đề gì....

Sau đó còn có một người tên là Diệp Phàm. Người này cũng rất là lợi hại, xếp hạng thứ bảy.

Người này là một thiên tài của một tông trong một trăm lẻ tám tông của Tà Tông. Tông môn của hắn là ẩn thế tông môn, siêu cấp lợi hại.

Sau đó còn có một người, người này xếp hạng thứ sáu, tên là Mộc Thiên Vân.

Người của Thanh Vân sơn trang.

“Tốt rồi, bổn tiên nữ đi tầng ba chờ các ngươi. Tranh thủ trong một giờ tới chỗ ta.” Y Thất Nguyệt vén váy bỏ chạy lên rồi.

Đám người bọn họ đứng ở nơi đó, đương nhiên khiến mọi người chú ý, kể cả người của sòng bạc.

“Những người này có ý gì. Vì sao họ đến sòng bạc của chúng ta?”

Tầng cao nhất, một gã đàn ông nhấp một hớp rượu rồi hỏi.

“Điều này thuộc hạ cũng không rõ lắm, đều là người có danh tiếng cả. Thần Cung Quân Thương Hải, sau đó còn có Tư Mệnh, Tà Tông Diệp Phàm, Gia Cát Văn. Người kia là Lưu Ly Vũ, chính là em gái ruột của Thần Đế thế hệ này của Thần Cung. Mộc Thiên Vân của Thanh Vân sơn trang, Tiêu Tích Linh, Diệp Lạc Lạc của Tà Thần Điện, Y Nhân Tuyết của Hạo Thiên Điện. à đúng rồi, còn có một tên là Dật Thiên Diệp. Những người này đều là những nhân vật thần tiên, họ đến đây để làm gì?”

Mọi người của sòng bạc sợ ngây người.

Có thể mở một cái sòng bạc lớn như vậy, bọn họ cũng tuyệt đối không đơn giản, biết rõ thân phận của đám người Diệp Thiên Dật cũng rất bình thường.

“Nói cho đám thủ hạ bên dưới, gặp đám người này không nên động chân động tay, hiểu chưa?” Nam tử nói

“Vâng.”

Bên kia, mấy người Diệp Thiên Dật làm quen với nhau thoáng một lát, hàn huyên vài câu, cụ thể trong lòng bọn họ nghĩ gì thì chỉ có bản thân mới biết được.

“Diệp ca, Mộc Vân, chúng ta đi chung đi”. Ngô Nhất vừa cười vừa nói.

“Không cần.” Mộc Vân nói xong thì đi một mình.

Diệp Thiên Dật cười nói: “Ta sao cũng được.”

“Cũng không biết cô Y Thất Nguyệt cụ thể là muốn làm gì, nhưng mà rất thú vị. Nếu như chúng ta đều đã tới, vậy trước tiên cùng nhau chơi đùa đi, cũng đã lâu rồi không chơi.” Mộc Thiên Vân nói xong nhìn về phía Tiêu Tích Linh: “Tích Linh, chúng ta đi chung chứ?”

Hiển nhiên là Mộc Thiên Vân thích Tiêu Tích Linh, Tiêu Tích Linh là đệ tử của Mộc Thanh Trúc, nàng không có quan hệ máu mủ với Thanh Vân sơn trang.

“Không cần, phiền toái, mạnh ai nấy chơi đi.” Tiêu Tích Linh nói xong quay người đi.

Nói thật, nàng cảm thấy đi cùng những người này rất áp lực. Nàng tuy không kém bao nhiêu so với bọn họ, nhưng nàng không quen.

Nhất là thấy được những người này rồi, nàng càng muốn tăng lên thực lực của chính mình.

Nguyên nhân để nàng tới nơi này là vì nàng là học sinh của Y Thất Nguyệt, nàng biết rõ thân phận của Y Thất Nguyệt, nàng cảm giác Y Thất Nguyệt rất là lợi hại, khẳng định Y Thất Nguyệt có dụng ý riêng, nàng nguyện ý nghe theo, bất kể là dùng phương thức gì để tăng lên thực lực của chính mình.

“Chúng ta cũng nhanh thắng được năm mươi vạn để đi tầng ba thôi, dù sao cũng là ý của cô Y Thất Nguyệt, tóm lại là nàng có ý nghĩ riêng của nàng.” Quân Thương Hải nói xong cũng đi ra.

Mọi người nhao nhao tản ra.

“Y Thất Nguyệt này cuối cùng là muốn làm gì?” Diệp Thiên Dật là người tò mò nhất.

Một lát sau, Diệp Thiên Dật thắng được mấy vạn, sau đó tiến tới một bàn bên cạnh, nhìn thấy Tiêu Tích Linh, sau đó Diệp Thiên Dật nghiêng người tới.

“Ngươi là học sinh của cô Y Thất Nguyệt ư?” Diệp Thiên Dật hỏi.

“Ừ!” Tiêu Tích Linh nhàn nhạt trả lời

“Còn có ai?”

“Ta chỉ biết ta là học sinh của nàng, những người khác ta không biết thế nào, tự ngươi tìm hiểu đi.” Tiêu Tích Linh nói.

Diệp Thiên Dật trầm ngâm một chút.

Nói cách khác, hắn, Long Bảo Nhi, Lưu Ly Vũ, Ngô Nhất, Mộc Vân còn có Tiêu Tích Linh đều là học sinh của nàng, còn có một người là Gia Cát Văn, những người khác chắc là không phải.

Diệp Thiên Dật cũng có hỏi qua Gia Cát Văn.

Thực không hiểu nổi, cảm giác Y Thất Nguyệt này không đơn giản như vậy, đương nhiên cũng có thể là thật sự chỉ đơn giản như vậy. Ai biết được chứ?

Mộc Thiên Vân nhìn một chút, hắn nhìn thấy Diệp Thiên Dật đứng gần Tiêu Tích Linh như vậy, lông mày hắn nhíu lại một cái.

Lúc mới khảo hạch nhập học, hắn cũng có nghe nói chuyện Diệp Thiên Dật bảo Tiêu Tích Linh đi mua đồ vật.

Cho nên từ vừa mới bắt đầu, Mộc Thiên Vân đã có địch ý với Diệp Thiên Dật, nhưng bởi vì chưa biết rõ nguyên nhân trong chuyện này, nên hắn cũng không làm gì tùy tiện.

Thế nhưng, sau khi thấy tận mắt, cảm giác kia sẽ không giống nhau.

Mà rất nhiều người của Học viện Võ Thần ở bên này thấy được sự tình vi diệu, có người trong bọn họ như đã hiểu cái gì.

Bình Luận (0)
Comment