Gia Cát Văn và Diệp Thiên Dật là một bên.
Y Thất Nguyệt là người chia.
Bọn họ đều cảm thấy vẫn ổn.
Bên kia, đám người Quân Thương Hải, đa số là nam, bọn họ đều không ưa Diệp Thiên Dật, nên được phân đến phía đối diện Diệp Thiên Dật thì đương nhiên cảm thấy không có gì khó chịu.
Mặc dù cô gái mình thích đứng đối diện, nhưng không có vấn đề gì quá lớn.
Hiện tại bọn họ muốn chính là nhìn có cơ hội để khiến Diệp Thiên Dật khó chịu hay không.
Mà dù cho Gia Cát Văn không chung tổ với Diệp Thiên Dật, hắn cũng sẽ cược theo Diệp Thiên Dật như thường, bởi vì trong mắt hắn, Diệp Thiên Dật rất đặc thù.
Vậy cho dù vòng này hắn phải đối mặt với Quân Thương Hải, Gia Cát Văn cũng sẽ cược cho Diệp Thiên Dật.
Hắn tin tưởng cảm giác của mình.
“Ta đây cũng cược theo Diệp ca..."
Ngô Nhất cười đặt cược một cây linh vật thiên địa.
“Bảo Nhi cũng muốn cược cho anh Thiên Dật." Sau đó Long Bảo Nhi móc ra một tấm thẻ đặt lên trên.
Y Thất Nguyệt: “..........."
“Bảo Nhi, trong thẻ có bao nhiêu....?" Y Thất Nguyệt hỏi.
"À........." Long Bảo Nhi nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ nghĩ, nói: "Lúc trước bên trong có một trăm triệu, có tiêu mất mấy triệu,...... Có lẽ vẫn còn một ít."
Mọi người: "....."
Đậu má! Tiểu phú bà!
“Ta cũng cược Diệp Thiên Dật." Y Nhân Tuyết cũng đặt cược một ít.
Lưu Ly Vũ không cược, không biết cược như thế nào.
Mộc Vân cũng không cược.
Tiêu Tích Linh cũng không cược, bởi vì nàng dường như khó xử, theo lý mà nói nàng có lẽ nên cược Diệp Thiên Dật thắng, ít nhất thì hiện tại nàng là thị nữ của Diệp Thiên Dật mà, đúng không?
Nhưng mà.... Nàng cũng hiểu rõ ràng mọi chuyện, cho nên tốt nhất là vẫn đừng đặt cược thì hơn, ý nghĩa cũng không quá lớn.
Bên kia......
Tần Lạc Phong cười cười, nói: “Các vị, các ngươi chẳng qua là bị phân chia về cùng một chỗ thôi, không cần vì để tỏ lòng là đồng đội mà đặt cược cho Diệp Thiên Dật huynh đệ?"
Thật đúng là chuyện cười hay, Diệp Thiên Dật kém Quân Thương Hải nhiều cảnh giới như vậy, bọn họ dựa vào cái gì mà đặt cược cho Diệp Thiên Dật?
"Ồ, Tần huynh nói như vậy là có ý gì? Đại và Tiểu đều là tỷ lệ một nửa, một trò chơi tìm vận may mà thôi, vì cái gì nói cứ như so tài thực lực vậy?" Diệp Thiên Dật làm như không hiểu hỏi.
Tần Lạc Phong xấu hổ sờ lên chóp mũi.
"Ha ha, nói cũng đúng, có thể là do thói quen của ta, trò chơi tìm vận may thôi mà, ừ, ta đây đương nhiên muốn ủng hộ đồng đội của ta. Quân huynh, đan dược cửu giai." Hắn đặt cược Quân Thương Hải.
Sau đó Tần Lạc Phong nhìn về phía Y Thất Nguyệt, hỏi: “Cô Y Thất Nguyệt, nếu đây chỉ là một trò chơi, như vậy thì chơi đi..."
Y Thất Nguyệt ngồi ở chỗ kia quơ chân nói: “Cũng có thể., nhưng mà bổn tiên nữ cũng có chút đặc quyền, các ngươi tám người làm một tổ, ba mươi phút sau, nếu như bên nào thắng nhiều hơn thì ta sẽ mở cửa sau cho các ngươi."
Nghe được Y Thất Nguyệt nói, bọn họ đều sửng sốt một chút.
“Cửa sau là cái gì??"
“Đến lúc đó bổn tiên nữ và học viện sẽ cho các ngươi một cái đặc quyền. Đặc quyền có được một tuần lễ tự do ra vào Học viện Võ Thần."
Wowww-------
Nói thật, cái đặc quyền này đối với bọn họ thì có tác dụng nhiều lắm.
Trên cơ bản là bọn họ chẳng thiếu gì, nhưng Học viện Võ Thần này quá nghiêm khắc, ngoại trừ một ít tính huống đặc biệt ra, bọn họ sao có thể nào đạt được chứ?
Đơn giản thôi, người khác không thể ra khỏi Học viện Võ Thần, mà ngươi lại có thể tùy tiện ra vào, ở trong mắt của người khác, là cỡ nào hâm mộ và sùng bái ngươi nha....
“Cái này đúng là rất hấp dẫn đó." Ứng Vô Vấn cười cười nói.
Y Thất Nguyệt đương nhiên cũng muốn đặt cược, nhưng, nàng đặt cược cho ai cũng làm cho mọi chuyện khó xử.
Quân Thương Hải, theo lý cược hắn thì có lẽ không có bất cứ vấn đề gì, ngươi xem thử những người khác, tám chín phần đều là đặt cược Quân Thương Hải thắng.
Tuy rằng biểu hiện ra tất cả mọi người đều biết, đây là một trò chơi nhờ vào vận may, nhưng.... Ai nói được chính xác điều gì đâu chứ?
Mà tên Diệp Thiên Dật này.....
Hắn cũng là trường hợp đặc thù, ngươi nói xem, nhỡ đâu hắn thật sự chính là vị kia tiên nhân mà nàng gặp ở Yêu tộc, Quân Thương Hải làm sao có thể so cùng Diệp Thiên Dật đây?
Nhưng mà, Y Thái Nguyệt vẫn lựa chọn tin tưởng vào cảm giác của mình....
"Quân Thương Hải!"
Y Thất Nguyệt đặt cược không ít tài sản vào cửa Quân Thương Hải thắng.
Bọn họ cược Đại tiểu, những người khác cược hai bên ai thắng ai thua.
“Chị Thất Nguyệt, vì sao ngươi không cược cho Anh Thiên Dật? Hắn nấu cơm ngon như vậy." Long Bảo Nhi nghi ngờ hỏi Y Thất Nguyệt.
“Bổn tiên nữ tùy tiện cược."
"Ồ."
“Chúng ta bắt đầu đi."Quân Thương Hải nhìn Diệp Thiên Dật rồi mỉm cười nói.
Diệp Thiên Dật khẽ gật đầu.
Lúc này một mỹ nữ chia bài đi tới, nàng cầm bộ xúc xắc lên, sau đó bắt đầu lắc lư lên xuống một cách thuần thục, tiếp theo đặt xuống mặt bàn.
Quân Thương Hải dò xét thoáng qua chút.
Bên trong là tiểu.
Sau đó hắn hơi động ý niệm một chút, không để người khác cảm nhận được bất kì lực lượng nào, bởi vì đây là linh hồn lực và tinh thần lực phát ra, không phải là linh lực phát ra.
Phát ra kiểu này, trừ phi có người có trình độ cao hơn ngươi, hoặc là có người tiến hành dùng linh hồn lực, tinh thần lực va chạm với ngươi thì mới bị phát hiện.
"Diệp huynh, chúng ta mở chứ?"Quân Thương Hải cười khẽ nói.
Diệp Thiên Dật đương nhiên thấy được biến hóa bên trong, hắn cười cười trong lòng.
Đây là một tình huống tất nhiên.
Cho nên lúc ấy Tần Lạc Phong mới theo bản năng nói như vậy.
Thắng thua, thoạt nhìn như là vận may, nhưng thực ra không phải vậy.
Thắng thua thoạt nhìn như không quan trọng, dù có thua thì cũng vì vận may không tốt nên thua, nhưng mà..... làm gì có ai muốn thua đâu chứ? Ai lại muốn thua Diệp Thiên Dật đâu chứ?
Ở trước mặt người mình thích, là phải gắng hết sức thể hiện năng lực của mình, vậy nên không một ai muốn thua.
Thoạt nhìn có thể thấy rất đơn giản, là một thứ không quan trọng, nhưng mà hiện tại ở đây cũng không đơn giản như vậy.
Diệp Thiên Dật khẽ động ý niệm, mặt xúc xắc bên trong biến thành 1, 2, 3.
Những điều này đều bị Quân Thương Hải phát hiện.
Hắn lại khẽ động ý niệm, con số bên trong lại biến thành Đại.
"Vậy thì mở đi." Diệp Thiên Dật khẽ cười nói.
Bên trong ba mặt xúc sắc lại biến thành Tiểu.
“Đại… Đại… Đại!!"
“Tiểu… Tiểu… Tiểu!!"
Những người đứng xung quanh căng thẳng nhìn chăm chú vào mặt bàn.
“Ta mở đây."
Mỹ nữ chia bài kia vươn tay chậm rãi đặt lên trên phía hộp lắc.
Mà giờ phút này, Diệp Thiên Dật và Quân Thương Hải không ngừng phóng thích tinh thần lực và linh hồn lực vào hộp lắc nho nhỏ kia.
Có trời mới biết ba mặt xúc xắc đã thay đổi như thế nào trong vài giây ngắn ngủn.
Mà lúc này phải xem linh hồn lực và tinh thần lực của hai bên ai cường đại hơn, như vậy cuối cùng ba mặt xúc xắc cứ biến hóa liên tục theo suy nghĩ của họ.
Trừ hai người bọn họ ra, mười mấy người bên cạnh đều có thể chú ý thấy sự thay đổi bên trong, trong lòng của bọn họ hiểu rõ, chỉ có Long Bảo Nhi giống như một kẻ ngoài cuộc, đơn thuần dùng ánh mắt mong chờ để nhìn hộp xúc xắc đang được mở ra.