Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1882 - Chương 1881: Đánh Bạc

Chương 1881: Đánh bạc
Chương 1881: Đánh bạc

Mẹ nó, có cảm giác như cô Y Thất Nguyệt thật sự đang là bọn kiếm tiền cho nàng chơi bài vậy.

Quá quỷ quyệt! Quá là quỷ quyệt!

“Khụ khụ, cô Y Thất Nguyệt, ta vẫn không hiểu lắm, người đưa cho bọn ta một vạn bảo thắng được năm mươi vạn, đạo lý trong đó là gì vậy?” Ứng Vô Vấn ho khan một tiếng rồi hỏi.

Y Thất Nguyệt dừng bước, sau đó quay đầu nhìn về phía bọn họ, lên tiếng: “Bổn tiên nữ tự có mưu tính của riêng ta.”

“Bảo Nhi đã hiểu rồi mà ngươi vẫn chưa hiểu, chị Thất Nguyệt chính là vì muốn chúng ta kiếm tiền cho nàng đấy.” Long Bảo Nhi ngây thơ lên tiếng.

Nói xong, nàng dùng ánh mắt mong chờ được khen ngợi nhìn về phía Y Thất Nguyệt hỏi: “Chị thất Nguyệt, Bảo Nhi nói có đúng hay không ạ?”

Khóe miệng Y Thất Nguyệt co giật.

Khốn kiếp!

Bảo Nhi, bổn tiên nữ muốn đánh ngươi lắm rồi.

Mặc dù trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nhưng cuối cùng không một ai nói chuyện này, hơn nữa bọn họ cảm thấy nhỡ đâu sự việc không đơn giản như này thì sao? Nhỡ đâu còn có nguyên nhân sâu xa nào đó mà bọn họ chưa biết đến.

Sau đó...

Long Bảo Nhi nói một câu khiến bọn họ nhịn cười.

Mấu chốt là cô bé kia nghĩ rằng tự mình nói rất đúng nên ánh mắt thể hiện cầu xin được tán dương.

“Xùy xùy xùy, bổn tiên nữ trông giống người ham mê chút tiền đấy sao? Chút tiền đấy bổn tiên nữ có thể tự mình bỏ ra được.” Y Thất Nguyệt nói.

“Chị Thất Nguyệt có tiền để mua rượu đều là tiền mượn của Bảo Nhi đó.”

Y Thất Nguyệt: “......”

Aaaa! Thật muốn đánh nàng.

“Khụ khụ, được rồi! Y Thất Nguyệt dẫn bọn họ đến chỗ bàn cờ lớn.

“Bổn tiên nữ nói chuyện nghiêm túc đây!”

Y Thất Nguyệt nói.

“Oh oh.” Long Bảo Nhi liên tục gật đầu.

"Diệp Thiên Dật, Lưu Ly Vũ, Long Bảo Nhi, Ngô Nhất, Mộc Vân, Gia Cát văn, Tiêu Tích Linh, Y Nhân Tuyết tám người một tổ, Diệp Lạc Lạc, Quân Thương Hải, Diệp Phàm, Tư Mệnh, Trương Lương, Mộc Thiên Vân, Ứng Vô Vấn, Tần Lạc Phong tám người một tổ, tổng cộng mười sáu người."

Y Thất Nguyệt quét mắt đảo qua từng người một.

“Tám người một tổ, kế tiếp các người cần phải làm một việc rất đơn giản. Đặt cược! Đoán đại hay tiểu!”

Y Thất Nguyệt không biết thuận tay lấy quả táo ở đâu ta, cắn một miếng.

“Đoán đại tiểu?” Mọi người trố mắt nhìn nhau.

Có người biết được thân phận của Y Thất Nguyệt, nhưng thành thật mà nói, chắc hẳn có ít nhất hai người trong số mười sáu người biết rõ danh tính của Y Thất Nguyệt.

Sở dĩ lần này bọn họ đến đây là vì giữ thể diện cho Y Thất Nguyệt, có người đơn thuần vì tình chị em mà đến.

Đánh bạc?

Không phải chứ?

Nhưng có vẻ không thành vấn đề, một tổ tám người, đối phương bên kia là Diệp Thiên Dật.

Muốn làm gì đây?

“Cô Y Thất Nguyệt... ngươi thật sự bảo bọn ta đánh cược?” Ứng Vô Vấn hỏi.

“Đương nhiên rồi, bổn tiên nữ tìm các người đến đây là để chơi một chút, thả lỏng một chút, các người đều là thiên tài, mỗi ngày đều mệt mỏi, cần phải thư giãn một chút, lên rượu!”

Sau đó một đoàn người xuất hiện đem tất thảy đồ ăn và thức uống lên phục vụ.

“Vậy được rồi, thật ra lâu lắm rồi không được đi chơi, vậy chia tổ thế này thì chơi thế nào?” Tần Lạc Phong xoay xoay cổ nói.

“Luật chơi rất đơn giản, các ngươi đều là thiên tài, trong tay có không ít linh vật thiên địa, chỉ cần dùng những thứ này để cược, một chọi một, không phân biệt thắng thua, khi kết thúc một vòng, sẽ chuyển sang nhóm tiếp theo." Y Thất Nguyệt nói.

“Vậy cũng được, những người còn lại chúng ta có thể cá cược được không?” Quân Thương Hải hỏi.

“Tất nhiên là được rồi, không chỉ là các ngươi, mọi người xung quanh đều có thể đặt cược, bất luận là linh vật thiên địa hay Nguyên Linh Tinh, thậm chí là tiền cũng đều có thể. Y Thất Nguyệt cười hì hì nhìn mọi người xung quanh đến càng lúc càng đông.

“Được!” Mọi người đều nhao nhao hùa theo.

“Chuyện này thật thú vị, đều là thiên tài bậc nhất, nhân vật trong truyền thuyết, đối đầu với bọn họ, chúng ta đặt ít một chút, nếu thắng thì cũng đều kiếm được toàn đồ tốt.”

“Ta muốn chơi.”

“Ta nữa còn có ta nữa.”

Bởi vì thân phận của bọn họ không đơn giản, hơn nữa còn có mỹ nhân, nơi này đã sớm trở thành nơi hấp dẫn rất nhiều tay bạc, với lại đều là võ giả ở tầng 3, nơi này đều là võ giả mới có thể đi lên.

Hàng trăm người bỗng chốc xúm lại chỗ này cùng một lúc.

“Mọi người không cần phải chen chúc, muốn chơi thì nộp tiền cho bổn tiên nữ, không nhiều, giá trị bằng linh vật thiên địa thiên giai là được rồi.” Y Thất Nguyệt hô lên một tiếng.

Sau đó mọi người đều đưa đồ cho nàng, Y Thất Nguyệt cười như muốn nứt miệng đến nơi rồi.

Bởi vì tiền thật ra mà nói là thứ ít giá trị nhất.

“Thế thì bọn ta phải chơi hăng hái mới được, rất lâu rồi không được chơi như thế này.”

Quân Thương Hải đi trước một bước, sau đó chìa tay ra, bây giờ có một hộp ngọc tinh xảo trong tay, đẩy lên trên bàn.

“Đan dược cửu giai, Thiên Mệnh Tạo Hóa Đan.”

Hô ----

Những người xem không bàng hoàng sau khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Chuyện này thật quá khoa trương!

Mức độ này, ai mà không muốn chơi chứ?

Khốn kiếp, thua rồi thì cũng cam tâm, nếu thắng thì đúng là phát tài.

Đương nhiên, phải xem bọn họ đặt bao nhiêu, sau đó dựa vào tiền vốn mới đưa bọn họ món đồ có giá trị tương ứng.

Còn món đồ có giá trị tương ứng này lấy từ đâu ra, tức là người thua chia cho người thắng, dư thì cho Y Thất Nguyệt, thiếu thì Y Thất Nguyệt bổ sung.

“Để ta.” Lưu Ly Vũ chậm rãi đi trước một bước.

“Vẫn nên để ta đi.” Diệp Thiên Dật cũng đi trước một bước.

Lưu Ly Vũ khựng lại.

“Vậy cũng được.”

Mà Quân Thương Hải đương nhiên lại càng muốn đối đầu với Diệp Thiên Dật, tên Ngô Nhất gì đó, Mộc Vân, thắng bọn họ thì còn gì là thú vị nữa? Gia Cát Văn thì cũng được, nhưng muốn đánh cược nhất vẫn là với Diệp Thiên Dật.

Thắng thua có lẽ sẽ nhìn ra được là do may mắn, nhưng có vài người trong lòng đều hiểu rõ, thắng thua đối với bọn họ mà nói không phải là may mắn, mà là thực lực!

Bởi vì, võ giả cảnh giới này có thể biết được lớn hay nhỏ, thậm chí có thể thay đổi kết quả bên trong.

“Diệp huynh, vậy chúng ta xem xem ai là người may mắn hơn.” Quân Thương Hải vừa cười vừa nhìn Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật gật gật đầu: “Vận may của ta trước giờ vẫn cực kỳ tốt.”

“Thật khéo, ta cũng vậy!” Quân Thương Hải nói.

Sau đó Diệp Thiên Dật cũng đưa ra một viên đan dược cửu giai.

“Đan dược cửu giai, Cửu Tinh Lung Linh Đan!”

Bọn họ cầm đan dược lên đổ ra giữa bàn.

“Diệp huynh trước đi.” Quân Thương Hải mỉm cười nói.

Diệp Thiên Dật chỉ ngón tay về phía chữ Tiểu, sau đó cầm đan dược đặt vào ô tiền cược.

“Vậy bản thiếu cược Đại.”

“Mọi người mọi người, bắt đầu đặt đại tiểu đi.” Y Thất Nguyệt phấn khích nói.

“Cược gì đây?” Mọi người đều cảm thấy khó chọn lựa.

“Cần gì phải nghi ngờ, đặt theo Quân Thương Hải là được rồi!”

“Người đang đứng đối diện hắn là ai không rõ, thế nhưng Quân Thương Hải có thể là người của Thần Cung, cược theo hắn có vẻ cũng không tồi.”

“Ta cũng cảm thấy như vây.” Sau đó càng nhiều người đặt cược theo Quân Thương Hải.

“Vậy ta cũng đặt cược một ván, ta cược theo Diệp huynh.” Gia Cát Văn lấy thanh gươm bên trong ra.

Bình Luận (0)
Comment