Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1887 - Chương 1886: Qua Loa Như Vậy Sao?

Chương 1886: qua loa như vậy sao?
Chương 1886: qua loa như vậy sao?

Sau khi đổ xúc xắc đặt cược nửa tiếng, cuối cùng thì... Diệp Thiên Dật bọn họ cũng thua.

Quân Thương Hải bọn họ tám người lúc sau không ngừng phóng ra linh hồn lực và tinh thần lực, Diệp Thiên Dật bọn họ cũng như thế, nhưng mà, mấy người Quân Thương Hải thật sự rất mạnh!

Cả 16 người, kể cả Long Bảo Nhi cũng ra tay, 16 người bọn họ cứ như vậy không ngừng dùng tinh thần lực và linh hồn lực để đấu ới nhau, cuối cùng là nhóm Diệp Thiên Dật thua!

Hết cách rồi, chênh lệch quá lớn, bọn họ thật sự rất mạnh, mỗi người bọn họ đều cực kì khoa trương, Diệp Thiên Dật bọn họ thua trận cũng rất đỗi bình thường.

“Như thế... .. ”

Y Thất Nguyệt đứng trước mặt bọn họ.

“Cũng không còn sớm nữa, mọi người quay trở về đi, Quân Thương Hải, tám người các ngươi, đến lúc đó bổn tiên nữ sẽ báo cho bên học viện cho các ngươi một tuần có cơ hội tùy ý ra vào học viện.”

“Cảm ơn cô Y Thất Nguyệt rất nhiều!”

Quân Thương Hải bọn họ cúi đầu nhẹ.

“Hix hix...”

Long Bảo Nhi lúc này phồng miệng có chút tủi thân, đến sau nàng nhận ra rằng mọi người đều dùng cách này để quyết định thắng thua.

Sau đó, nàng cũng phóng ra tinh thần lực và linh hồn lực, nhưng cuối cùng vẫn bị thua, nàng cảm thấy rất là bất lực!

Nàng không phục!

“Hừ.”

Long Bảo Nhi chun mũi, đưa mắt nhìn bọn Quân Thương Hải rời đi.

Quân Thương Hải bọn họ không ngốc, họ đều đoán được rằng Y Thất Nguyệt có điều gì đó muốn nói với riêng Diệp Thiên Dật và những người khác, dù sao thì Diệp Thiên Dật bọn họ đều là học sinh của nàng, ngoại trừ Y Nhân Tuyết.

“Bảo Nhi không phục! Nếu mà đánh nhau với Bảo Nhi, Bảo Nhi cũng chưa chắc đã thua đâu! Hừ!”

"Nếu mà đánh nhau, có lẽ bọn họ còn thắng nhanh hơn."

Y Nhân Tuyết nhàn nhạt nói.

Diệp Thiên Dật nói: “Hết cách rồi, bọn họ đều mạnh hơn chúng ta, ban đầu chúng ta có thể thắng vì bọn họ phóng ra linh hồn lực khá là ít, đợi đến lúc sau toàn bộ tám người bọn họ phóng ra hết sức, chúng ta thật sự không thể so bì được.”

Ngoài ra bọn họ không so bì được vì còn có một nguyên nhân, đó chính là sức mạnh linh hồn lực của Mộc Vân phóng ra cũng không hề mạnh!

Hắn có thể rất mạnh, nhưng cũng có thể kém cỏi hay gì đó, vì vậy, sau khi giải phóng sức mạnh linh hồn gấp ba lần sức mạnh trước đó, những lần giải phóng tiếp theo hắn đều chỉ giải phóng ở cấp độ bình thường.

“Chúng ta cũng quay về thôi.”

Tiêu Tích Linh nói, sau đó đoàn người bọn họ rời khỏi sòng bạc.

Y Thất Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc đầu, mọi thứ trên người nàng đều thua sạch! Nàng không ngờ lại thua ba lần liên tiếp, nhưng sau đó, cơ bản đều là Quân Thương Hải thắng, Y Thất Nguyệt cũng thắng lại.

Vì vậy nàng khá hạnh phúc.

“Các ngươi sau lần đánh bạc này có cảm ngộ ra được điều gì không?”

Y Thất Nguyệt ngậm cây kẹo hỏi.

“Chỉ cảm thấy bọn họ thật sự rất mạnh.”

Ngô Nhất nghĩ một chút rồi nói: “Đúng vậy, nhận ra bọn họ rất mạnh, nhưng chỉ xét riêng về khía cạnh này, ta cảm thấy khoảng cách không chỉ là một chút."

“Không không không!”

Y Thất Nguyệt lắc lắc đầu: “Không đúng, các ngươi có cảm nhận được lợi ích của việc sở hữu linh hồn lực và tinh thần lực mạnh mẽ không?"

“Cái này, bọn ta đều hiểu rõ rồi cô Y Thất Nguyệt, đơn giản là không thể so sánh được, trận chiến ngay từ đầu mọi phương diện đều chênh lệch quá lớn.”

Y Thất Nguyệt gật nhẹ đầu: “Ưm, không đủ!”

Tiêu Tích Linh nói: “Thế nên cô Y Thất Nguyệt thực ra muốn cho bọn ta hiểu rõ chênh lệch ở chỗ nào sao?”

“Cũng có một phần là vậy!”

Y Thất Nguyệt gật gật đầu.

Diệp Thiên Dật lát sau nói: “Trên thực tế, chúng ta đều biết lợi ích của linh hồn lực và tinh thần lực, nhưng chúng ta cũng cảm thấy thứ này dường như không cải thiện được thì cũng không có chuyện gì, hơn nữa còn lãng phí sức lực và thời gian, không cần tốn thêm sức lực để cải thiện phương diện này, vì vậy cô Y Thất Nguyệt muốn chúng ta có thể cảm nhận được sự khác biệt giữa tinh thần lực mạnh và yếu khác nhau như thế nào một cách trực quan nhất. "

“Nếu muốn vậy thì cũng đâu cần làm theo cách này. Kỳ thực, cô Y Thất Nguyệt có thể yêu cầu chúng ta trực tiếp tỷ thí tinh thần lực và linh hồn lực mà."

Ngô Nhất gãi gãi đầu nói.

“Đồ ngốc này, cô Y Thất Nguyệt vẫn muốn nhân cơ hội này để được cá cược chứ sao nữa.”

Diệp Thiên Dật gõ đầu hắn.

Y Thất Nguyệt: “...”

Khóe miệng Gia Cát Văn lộ ra ý cười.

Khốn kiếp!

Y Thất Nguyệt trừng mắt nhìn Diệp Thiên Dật.

Người này, người này nhất định là cố ý nói! Sao lại đáng ghét như vậy?

“Khụ khụ.”

Y Thất Nguyệt ho khan một tiếng, vừa đi vừa nói: “Bổn tiên nữ không phải cố ý tới đánh bạc, không phải đã nói rõ sao, để cho các ngươi ra ngoài có thể coi như là thư giãn thả lỏng, nhân tiện, làm cho các ngươi nhận ra vấn đề này, cuối cùng là bổn tiên nữ cũng có một chút muốn chơi đùa, vậy nên là tên họ Diệp kia, chú ý lời ngươi nói, đừng để mọi người lầm tưởng là bổn tiên nữ là đệ nhất ham chơi, OK? "

Diệp Thiên Dật ra dấu OK.

Sau đó Y Thất Nguyệt nói: “Học trò của bổn tiên nữ có tổng cộng 10 người, 8 người các người trong đó ngoại trừ Y Nhân Tuyết ra, còn lại đều là học trò của ta.”

“Hả? Chỉ có 10 người thôi?”

Bọn họ hơi sửng sốt.

“Có 2 vạn học sinh trong học viện Võ Thần. Mà cô Y Thất Nguyệt chỉ dẫn dắt có mười người?”

“10 người không ít, bình thường thì một giáo viên sẽ dẫn dắt mười người, trong học viện có hơn hai nghìn giáo viên."

Y Thất Nguyệt nói.

Nghĩ như thế nào thì chính là như thế đấy.

"Nếu có đủ người, học viện còn hy vọng một người dìu dắt ít người hơn, nhưng mười người là được rồi."

“Vậy còn 3 người nữa là ai?”

Diệp Thiên Dật hỏi.

Diệp Thiên Dật cảm thấy có chút khó hiểu.

Trước mắt Y Thất Nguyệt có bảy học sinh, Gia Cát Văn, Tiêu Tích Linh, Diệp Thiên Dật, Long Bảo Nhi, Lưu Ly Vũ, họ dường như ít nhiều cũng có chút liên quan đến Diệp Thiên Dật.

Sau đó, Ngô Nhất và Mộc Vân, ban đầu thoạt nhìn như chẳng có liên quan gì với Diệp Thiên Dật, thế nhưng bọn họ lại trở thành bạn cùng phòng, bây giờ thì còn cùng là học trò của Y Thất Nguyệt.

Ngươi cảm thấy có sự tình cờ ngẫu nhiên nào ở đây không?

Diệp Thiên Dật cảm giác tuyệt đối không có khả năng.

Vậy ngoại trừ căn cứ theo việc phân chia ký túc xá.

“Vẫn còn Bạch Hàn Tuyết, Hạ Ngữ Hàn và Dao Tịch.”

Y Thất Nguyệt thản nhiên nói.

Diệp Thiên Dật: “.........”

Không phải chứ, tại sao những người hắn quen biết đều gom lại cùng một chỗ?

“Tình cờ thôi sao?”

Diệp Thiên Dật vô cùng kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên là không phải rồi, bổn tiên nữ khá là xinh đẹp, học viện Võ Thần cho bổn tiên nữ đi cửa sau, 10 người các ngươi đều là do ta đích thân chọn.”

“Hả? Tại sao? Cô Y Thất Nguyệt, ta dường như chắc có gì đặc biệt? Vậy tại sao Diệp Phàm, Quân Thương Hải và những người khác đều hơn ta, tại sao cô Y Thất Nguyệt lại chọn dẫn dắt ta?”

Ngô Nhất có chút lờ mờ.

“Oh, ngươi cùng với Mộc Vân, đơn thuần đều là do tùy tiện chọn, nhìn thấy Diệp Thiên Dật thuận mắt, sau đó lại thấy các ngươi là bạn cùng phòng của Diệp Thiên Dật, cứ như vậy mà chọn thôi.”

Y Thất Nguyệt tùy ý nói.

“Trời ạ. Qua loa vậy sao?”

“Sao vậy? Không vui sao?”

Y Thất Nguyệt trừng mắt nhìn Ngô Nhất.

“Khụ khụ, vui vui, thật vinh dự khi trở thành học trò của giáo viên xinh đẹp nhất học viện.”

Ngô Nhất cười nói.

Bình Luận (0)
Comment