Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1908 - Chương 1907: Thiên Hoàng Cung Uy Hiếp

Chương 1907: Thiên Hoàng Cung uy hiếp
Chương 1907: Thiên Hoàng Cung uy hiếp

Đối với cô gái này mà nói, loại cảm giác này càng thêm hoảng sợ.

Nàng cảm thấy khoảnh khắc không đáng sợ nhất chính là lúc nàng ở một mình, cho dù là bản thân bị giam giữ, xung quanh tối đen như mực, không hề có một động tĩnh gì, nàng vẫn cảm thấy mọi thứ rất an toàn.

Một chút động tĩnh xảy ra đã khiến nàng hoảng sợ, cực kì cực kì hoảng sợ.

Lúc nhiều người, nàng cảm thấy sợ hãi cũng rất hoảng hốt, nhưng khi đối mặt với điều này một mình, kỳ thực càng thêm hoảng sợ! Trong đó còn có một nguyên nhân, nàng thực sự đã biết những người đã bắt nàng trước đây... biết được suy nghĩ của bọn họ, hiểu rõ hết thủ đoạn của họ.

Lại hoảng sợ vì biết được bọn họ sắp sửa làm gì!

Thế nhưng hiện tại, nàng sắp phải đi theo một người mới, người này nàng hoàn toàn không nhận thức được, chẳng biết được hắn có làm ra những hành động biến thái hoặc gì đó hay không, càng không biết mới càng thêm sợ hãi.

Điều quan trọng nhất là hắn đang nắm giữ khế chủ tớ của nàng trong tay!

Một khi hắn tiêu hủy nó, có nghĩa là nàng sẽ phải trở thành nô lệ của hắn.

“Ngồi đi.”

Diệp Thiên Dật nhìn cô gái nhàn nhạt nói, sau đó ngồi xuống ghế sô pha.

Cô gái đứng yên không dám cử động, cúi đầu không nói lời nào cả.

Diệp Thiên Dật ngồi ở đó ngẩng đầu nhìn nàng.

Sau đó, hắn cầm lấy quyển trục khế ước chủ tớ trên bàn, rồi...

Xẹt xẹt ——

m thanh xé nát truyền đến, cô gái kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Dật.

Cần phải dùng linh lực tiêu hủy nó mới có tác dụng, mới phát sinh hiệu quả, nếu như trực tiếp xé thì chính là xóa bỏ khế ước rồi.

Miệng cô gái hơi há to ra......

Nàng không biết nói gì cả trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.

Hắn........

Hắn có ý gì đây?

Hắn chi nhiều Minh Thần điểm như vậy, ở trong mắt nàng đó là con số khổng lồ không thể tưởng tượng nổi, tại sao... Tại sao lại xé khế ước ra thành từng mảnh?

“Ngươi tên gì?”

Trong tay Diệp Thiên Dật xuất hiện một ngọn lửa, thiêu đốt từng mảnh khế ước, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng thản nhiên hỏi.

“Thưa... thưa chủ nhân, Lâm........ Lâm Nhược Nhược.”

“Lâm Nhược Nhược, thật hợp với ngươi.”

Diệp Thiên Dật hút một hơi thuốc sau đó dập đầu thuốc, đứng lên nói: “Ta không mua ngươi về để biến ngươi trở thành nữ nô của ta hay bất cứ điều gì, mà là để cứu vớt sức lực yếu ớt của ngươi mà thôi. Khế ước đã bị ta xé rồi, bây giờ ngươi đã được tự do, nhưng... ta có lời đề nghị là...... Trong tương lai gần, ngươi cứ đi theo ta trước đã, có thể sẽ bảo vệ ngươi một chút, đến lúc tới nơi an toàn, ta sẽ cho ngươi một ít Minh Thần điểm, để ngươi có thể sống thoải mái một đời.”

Lâm Nhược Nhược: ?????

Nàng nhìn Diệp Thiên Dật với vẻ không dám tin.

“Vì........... vì sao?”

Nàng điềm đạm hỏi Diệp Thiên Dật.

Thân thể mềm mại có phần run rẩy, có một tia sáng lấp lánh ánh lên trong đôi mắt xinh đẹp.

“Không có vì sao gì cả, muốn nói nguyên nhân chính là không đành lòng thôi, mặc quần áo vào đi.”

Diệp Thiên Dật phóng ra phép tạo hóa, ném chiếc váy mới xuất hiện trong tay cho cô gái.

Nàng đã có quần áo trên người rồi, nhưng quá đơn giản và có phần hở hang.

Lâm Nhược Nhược nhận lấy bộ đồ mà Diệp Thiên Dật ném qua, hai tay ôm bộ đồ, cúi đầu, sau đó nước mắt tí tách rơi trên mặt đất.

“Cảm...... cảm ơn.”

Nói xong nàng ôm lấy quần áo, ngồi xổm trên mặt đất khóc rống lên.

Nàng cố gắng khiến cho tiếng khóc của mình cực kì cực kì khẽ, thế nhưng nàng hoàn toàn đè nén không nổi, giờ khắc này nàng chỉ muốn khóc thét thật to.

Quá phức tạp! Thật sự quá phức tạp!

Diệp Thiên Dật không ngăn cản việc nàng khóc.

Qua một lúc lâu, tiếng khóc của Lâm Nhược Nhược dần dần nhỏ lại rồi biến mất.

Nàng xoa xoa đôi mắt sau đó đứng lên.

“Đi thay quần áo đi.”

Diệp Thiên Dật nói.

“Vâng...”

Sau đó nàng ôm quần áo chạy vào bên trong buồng.

Diệp Thiên Dật vươn vai lười biếng.

Kỳ thực cảm thấy có chút không đành lòng!

Cô gái này thật sự rất đáng thương, quá yếu đuối, nhất là sự hoàn toàn tuyệt vọng bên trong ánh mắt nàng đã làm Diệp Thiên Dật cảm động.

Không có suy nghĩ gì khác, Diệp Thiên Dật còn có thể có bất kỳ suy nghĩ nào khác, ngươi nói là vì cơ thể của nàng?

Thật sự không phải!

Bởi vì bản thân Diệp Thiên Dật không thuộc về thế giới này, hắn phải quay trở về, cho nên vì sao Diệp Thiên Dật phải vì cơ thể của nàng?

Cho dù bây giờ ngươi gái của Diệp Thiên Dật nhiều một chút, thế nhưng hắn không cho phép bản thân trở thành tên cặn bã, chí ít hắn không thể vì sự xinh đẹp của cô gái này, mà muốn ở lại đây chơi đùa với nàng, sau đó đến khi phải quay trở về thì phủi bỏ hết trách nhiệm.

Diệp Thiên Dật sẽ không làm vậy.

Hắn chỉ thật sự bị cảm động bởi sự tuyệt vọng trong ánh mắt nàng mà thôi.

...............

Trường Hà về tới bên trong căn phòng to lớn kia, mà giờ khắc này, trong phòng phải nghênh đón vị khách không mời mà tới.

Người của Thiên Hoàng Cung.

Những cường giả khác của phòng đấu giá khác đang chiêu đãi hắn.

“Các vị Thiên Hoàng Cung......”

Trường Hà chạy nhanh đến để thi lễ.

“Hội trưởng Trường Hà không cần phải hành lễ, đây chính là một chút tấm lòng nho nhỏ của Thiên Hoàng Cung.”

Hoàng Trường An mỉm cười ném cho hắn một viên tinh thạch màu đỏ.

“Hoàng....... Hoàng thiếu chủ......... cái này là sao?”

Thật ra trong lòng Trường Hà đại khái đoán được chuyện gì rồi.

“Hahahaha, không có gì.”

Hoàng Trường An cười rồi đứng lên, nói: “Thiên Hoàng Cung chúng ta rất thích kết giao ngươi bè. Khi gặp một số người thì rất muốn kết thân, vì vậy hội trưởng Trường Hà hãy nhận lấy.”

Trường Hà gật gật đầu: “Có thể trở thành ngươi bè của Thiên Hoàng Cung, chính là niềm vinh dự cho kẻ hèn mọn này.”

Nhưng trong thâm tâm hắn biết rõ, hắn muốn xem Trường Hà như một người ngươi ư?

Không!Trong mắt Thiên Hoàng Cung, Trường Hà hắn chỉ là một con chó mà thôi.

“Hội trưởng Trường Hà, có việc này......... ta muốn hỏi ngươi một chút.”

Trường Hà gật đầu: “Hoàng thiếu chủ có gì muốn hỏi thì cứ nói với ta.”

“Ừm.”

Hoàng Trường An gật đầu, đi đến vỗ vỗ bả vai Trường Hà, nói: “Hội trưởng Trường Hà cũng biết, viên Huyết Thần Thạch này là vật tôn sùng đối với bất kỳ võ giả nào trong chúng ta, nhưng mà hiện tại có người bán đấu giá rất nhiều Huyết Thần Thạch, cho nên, Thiên Hoàng Cung chúng ta đặc biệt có hứng thú với người này, không có ý gì khác, chỉ mong có thể kết giao với hắn, xem liệu có thể thỏa thuận một mình với hắn không, và tốt nhất là trở thành ngươi bè, vì vậy... muốn nhờ hội trưởng Trường Hà giới thiệu.”

Trường Hà lập tức hiểu được nguyên nhân.

Mà đối với Thiên Hoàng Cung. Không! Tóm lại là đối với các thế lực khác mà nói, bọn họ dĩ nhiên đều muốn biết tin tức, bây giờ chỉ có một mình Thiên Hoàng Cung ở đây, lát nữa có thể sẽ có người của một vài thế lực nữa đến.

Dĩ nhiên rồi, bọn họ kiểu gì cũng sẽ phái người đến để dán mắt vào Diệp Thiên Dật, bởi vì trong tay Diệp Thiên Dật chính là viên Huyết Thần Thạch, còn có tấm da dê, còn có cô gái mà Hoàng Trường An vô cùng muốn có, cô gái tên Lâm Nhược Nhược kia.

Trên thực tế, cho dù không có chuyện gì, Hoàng Trường An cũng nhất định sẽ phái người đến giết Diệp Thiên Dật, bởi vì Diệp Thiên Dật đã làm hắn mất mặt.

“Hội trưởng Trường Hà, ta biết ngươi hiểu rõ, ngươi bè qua trọng là phải chân thàn, nếu như không chân thành thì chính là khiến cho người khác căm ghét nhất, ngươi nói có đúng không?”

Hoàng Trường An mỉm cười nói.

Hắn chính là đang uy hiếp Trường Hà!

Trường Hà thật sự không muốn nói, đây cũng là quy tắc, nhưng mà, đối mặt với người của thế lực lớn thế này mà đòi nói quy tắc, vậy chẳng khác nào là chán sống.

Bình Luận (0)
Comment