Trường Hà ho khan một tiếng.
“Hoàng thiếu chủ, thực ra thì...”
“Nói.”
Hoàng Trường An nhìn chằm chằm hắn.
“Người bán Huyết Thần Thạch, thật ra là người lấy được viên cuối cùng.”
“Cái gì?!”
Hoàng Trường An trực tiếp quát lên một tiếng.
Khốn kiếp?
“Là hắn? Chính là hắn?”
Trường Hà gật gật đầu: “Đúng vậy. Chính là hắn.”
“Được lắm! Được lắm!”
Sắc mặt của hắn khó coi đến tột cùng.
Bây giờ đều đã hiểu rồi!
Tại sao tên này cứ liên tục tăng giá? Hóa ra là đẩy giá cho đồ của hắn.
Vô liêm sỉ!
Khốn nạn!
Hoàng Trường An hắn cảm thấy bản thân như kẻ ngốc đang bị chơi đùa.
Thế nhưng...
Ngẫm nghĩ lại một chút, thế cũng tốt!
Người bán đấu giá Huyết Thần Thạch và hắn là cùng một người, nói cách khác, hai chuyện này vừa khéo có thể xử lý cùng nhau!
“Hắn là người như thế nào? Hội trưởng Trường Hà có nắm rõ được không?”
Trường Hà lắc lắc đầu: “Không rõ ràng lắm, chỉ là trực tiếp cầm đến bảo chúng ta đấu giá, dù sao thì đó cũng là Huyết Thần Thạch, chúng ta cũng không dám hỏi nhiều.”
“Vậy nên, hắn nhìn như có rất nhiều Minh Thần điểm, nhưng trên thực tế là hắn mua những thứ này dựa vào Minh Thần điểm của việc bán Huyết Thần Thạch.”
Trường Hà gật đầu: “Có thể là như vậy, nhưng cũng có thể là bản thân hắn không thiếu Minh Thần điểm, nhưng mà hẳn là cái này khó có thể xảy ra, bởi vì nói thật, nếu hắn thật sự lợi hại, Huyết Thần Thạch sẽ càng thêm hữu dụng, hoặc hắn sẽ mang Huyết Thần Thạch ra để đổi lấy thứ khác, chứ không phải Minh Thần điểm.”
“Ừm”
Hoàng Trường An có chút trầm ngâm.
Vậy thì việc phải làm tiếp sau đây rất chi là đơn giản!
Đợi đến khi hắn một mình đi đến chỗ ít người, là có thể ra tay rồi!
“Truyền mệnh lệnh xuống, khóa chặt vị trí của tên đó, và đảm bảo rằng hắn chạy đến đâu cũng có thể xác định vị trí. Ngoài ra, chuẩn bị không gian sẵn sàng tìm cơ hội để thực hiện! Hơn nữa, hãy chú ý đến những người từ các thế lực khác.”
Sau đó Hoàng Trường An nhìn về phía Trường Hà nói: “Hội trưởng Trường Hà, nếu người của những thế lực khác đến hỏi về sự việc này, vẫn mong Hội trưởng Trường Hà đừng nhiều lời.”
Trường Hà trong lòng đau khổ.
Hắn không nói mà được à?
Những thế lực đó không phải đều giống như ngươi sao? Hắn dám không nói sao?
“Vâng! Hoàng thiếu chủ yên tâm.”
“Ừm.”
Hoàng Trường An gật đầu.
Rầm ——
Sau đó, một cường giả đằng sau hắn đã giết chết tất cả mọi người ở đây, chỉ đơn giản trong một nháy mắt như vậy!
“Thủ tiêu hết!”
Gã cường giả đó nhàn nhạt nói.
“Ừ, giải quyết một chút, đi! Tìm chỗ theo dõi hắn”
Đôi mắt Hoàng Trường An ngưng đọng lại nói.
Bởi vì, hắn cũng hiểu rõ, bảo bọn họ không nói thì bọn họ sẽ thực sự không nói? Không phải, chỉ có người chết mới không nói được, vậy thì để cho bọn họ trở thành người chết vậy.
...... ..
Trong phòng riêng.
Lâm Nhược Nhược thay chiếc váy mà Diệp Thiên Dật đưa, đi ra ngoài.
Sau khi bước ra, nàng cúi đầu, miệng không dám hó hé, hai tay vò vò góc áo.
“Hơi rộng một chút.”
Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua.
Bản thân Diệp Thiên Dật biết rằng cô bé kia không mập, rất là gầy, cho nên Diệp Thiên Dật mới tạo thành cái váy khá là nhỏ như thế kia, không ngờ là vẫn rộng một chút!
“Đã......... đã tốt lắm rồi! Cảm ơn chủ nhân.”
Lâm Nhược Nhược rụt rè nói.
Diệp Thiên Dật: “.....”
“Ngươi đừng gọi ta là chủ nhân.”
Diệp Thiên Dật phóng thích phép tạo hóa, làm cho chiếc váy kia nhỏ lại một chút.
Bịch ——
Sau đó Lâm Nhược Nhược quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật ngồi đó nhìn nàng.
“Chủ nhân, người đã cứu Nhược Nhược, nếu như không có người, Nhược Nhược không biết phải làm như thế nào, mà ngay từ đầu Nhược Nhược lại nghĩ chủ nhân cũng giống như những kẻ khác, xin lỗi người.”
Nước mắt của nàng rơi xuống đất.
Haizzz ——
Diệp Thiên Dật không biết phải nói gì, hắn rất tệ vụ an ủi phụ nữ.
“Không sao.”
Diệp Thiên Dật nói.
Lâm Nhược Nhược lau lau nước mắt, nói: “Chủ nhân dủ đã hủy khế ước rồi, thế nhưng sự thật là chủ nhân đã cứu Nhược Nhược, mua Nhược Nhược cũng là sự thật, thế nên Nhược Nhược sẽ không rời khỏi chủ nhân. Nhược Nhược sẽ đi theo chủ nhân, hầu hạ chủ nhân, nghe lời chủ nhân.”
“Ừm...”
Diệp Thiên Dật cũng không phản đối.
Thế nhưng trong lòng Diệp Thiên Dật hiểu rõ chuyện này sẽ như thế nào.
“Trước tiên cứ đứng lên đã.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Nhưng....”
“Còn không đứng lên ta sẽ đánh ngươi.”
Lâm Nhược Nhược: “.......”
Sau đó nàng chầm chậm đứng dậy.
“Còn nữa, sau này ngươi không được gọi ta là chủ nhân.”
“Nhưng... nhưng mà người chính là.....”
Diệp Thiên Dật cắt ngang lời nàng nói: “Gọi cậu chủ vẫn tốt hơn.”
Nghe thật kỳ cục.
“Vâng, chủ....... cậu chủ.”
“Ăn một ít gì đi.”
Sau đó Diệp Thiên Dật ngồi đó xem một số tư liệu về Minh Giới.
Dù sao thì Diệp Thiên Dật cũng không vội rời đi, hắn biết một khi rời đi sẽ xảy ra chuyện không hay, khẳng định có người sẽ ra tay động thủ.
Vậy cũng không cần vội, Diệp Thiên Dật không muốn trực tiếp đối đầu với họ trong lúc này, không nhất thiết, giết người cướp của hay gì đều là chuyện rất bình thường. Diệp Thiên Dật không thiếu Minh Thần điểm, nên cũng không cần phải giết những tên đó để lấy Minh Thần điểm, thay vào đó, Diệp Thiên Dật cảm thấy những thứ trong hệ thống càng đáng giá hơn.
Lâm Nhược Nhược ngồi trước mặt Diệp Thiên Dật không lên tiếng.
Nàng chỉ dám lén lút nhìn Diệp Thiên Dật một cách rụt rè.
Đẹp trai quá, thật đẹp trai.
Quan trọng là Diệp Thiên Dật lại lương thiện như vậy, nên thiện cảm của nàng dành cho Diệp Thiên Dật đã tăng lên rất nhiều.
Khi nàng tuyệt vọng lại tìm thấy nhiều hy vọng như thế.
Sau này....... vẫn sẽ tốt chứ?
Về sau cứ ổn định hầu hạ cậu chủ, chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Nó tốt hơn 10.000 lần so với những gì nàng tưởng tượng phải không?
Thậm chí, cậu chủ còn nói... sẽ cho nàng một ít Minh Thần điểm và cho nàng tự do.
Nhưng nàng không muốn điều đó, nàng chỉ muốn ở cạnh hắn như lúc này, đó cũng là điều nên làm.
Về phần báo ơn, nàng không biết bản thân có tư cách gì để mà đền đáp, thật sự không biết..............
“Cậu chủ.”
Một lúc sau, Lâm Nhược Nhược khẽ lên tiếng, sau đó vươn tay một chút đưa cho Diệp Thiên Dật một cái đĩa, trong đó có một ít hạt dưa và hoa quả mà nàng đã bóc vỏ.
Ngón tay lột vỏ đều đã đỏ bừng lên.
Diệp Thiên Dật nhìn nàng.
Nàng cúi đầu.
Sau đó Diệp Thiên Dật chìa tay ra nhận lấy.
“Cùng ăn chung đi.”
“A.......... không cần đâu, Nhược Nhược tự mình bóc.”
Diệp Thiên Dật gật đầu, cũng không nói gì, tiếp tục đọc tài liệu về Minh Giới.
“Hóa ra Bát Trọng Thiên và Cửu Trọng Thiên còn có những hạn chế này.”
Diệp Thiên Dật thực sự cảm thấy hơi lo âu sau khi nhìn thấy những điều này.
Ở Minh Giới này, nó thực sự là một nơi phân tầng giai cấp thật sự rất rõ rệt!
Thực tế mỗi ngày đều cảm thấy như một đại lục độc lập, tuy Diệp Thiên Dật chưa học được rất nhiều thứ, chỉ là một hành trình đơn giản, nhưng Diệp Thiên Dật cũng biết mỗi một tầng đều là vô cùng rộng lớn, Diệp Thiên Dật cũng chỉ có thể nhìn thấy phần nổi của tảng băng chìm!
Về phần Bát Trọng Thiên và Cửu Trọng Thiên, muốn đi lên không chỉ cần Minh Thần điểm!
Diệp Thiên Dật có đủ Minh Thần điểm rồi nhưng vẫn không được!
Nhưng mà, không cần đi Bát Trọng Thiên, Cửu Trọng Thiên, Diệp Thiên Dật cảm thấy đến được Thất Trọng Thiên là đủ rồi, dù sao hắn chỉ cần tiến bộ ở đây là được rồi!
Cộc cộc cộc ——
Đúng lúc này, cửa phòng riêng của Diệp Thiên Dật bị gõ vang lên.