Tiếng gõ cửa khiến thân thể mềm mại của Lâm Nhược Nhược ngồi ở đó đột nhiên run rẩy.
Nàng nhát gan, còn có chuyện từng trải qua khiến nàng đặc biệt nhát gan, nhưng mà có thể hiểu.
“Không sao đâu.”
Diệp Thiên Dật nói một tiếng để an ủi nàng, sau đó lạnh lùng nói: “Vào đi.”
Diệp Thiên Dật cho rằng hoặc là người của hội trường đấu giá, hoặc có thể chính là người của thế lực nào đó!
Cửa phòng bị đẩy ra, người đầu tiên đi vào mặc một váy màu xanh, đeo mạng che mặt, khí chất vô cùng tuyệt vời!
Trái lại khiến mắt Diệp Thiên Dật sáng lên.
Đây chắc được tính là cô gái đầu tiên có loại khí chất này hắn gặp được ở Minh Giới.
Một thiếu nữ đi theo đằng sau nàng, có lẽ là thị nữ của nàng, phía sau còn có một vị lão giả, lão giả này cũng đi vào theo.
“Thiếu chủ, người của Linh Lung hải tiến vào phòng riêng của tên kia rồi.”
Tin tức này cũng rất nhanh bị những người theo dõi Diệp Thiên Dật trong bóng tối biết được.
“Lam Băng Tâm sao?”
“Vâng!”
“Ha.”
Hoàng Trường An cười lạnh một tiếng, nói: “Không sao, Lam Băng Tâm này chẳng qua là muốn viên Huyết Thần Thạch kia mà thôi.”
Nàng không thể nào biết, tên nhóc kia chính là người đấu giá Huyết Thần Thạch!
Mà một điều rất rõ ràng, hắn lấy ra 5 viên Huyết Thần Thạch đấu giá, vậy hắn chắc chắc còn giữ lại Huyết Thần Thạch, ít nhất cũng bằng số lượng đã lấy ra!
Vì vậy, thật ra cho dù viên này bị Lam Băng Tâm lấy đi rồi, hoặc là dùng tiền mua đi, thì cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Giết người kia mới là quan trọng, có thể lấy được nhiều đồ hơn.
Người của Thiên Vực Thương Khung bên kia cũng cho rằng như vậy!
Bọn họ cảm thấy không có chuyện gì, không sao cả! Chỉ là, điều bọn họ biết ít hơn so với người của Thiên Hoàng Cung, bởi vì người có thể nói cho bọn họ tin tức này, đã bị người của Thiên Hoàng Cung giết rồi.
...
Trong phòng riêng.
“Các người là?”
Diệp Thiên Dật quả thật không biết bọn họ là ai.
“Tự giới thiệu, ta là Lam Băng Tâm của Linh Lung hải.”
Diệp Thiên Dật bỗng nhiên tỉnh ngộ!
Bản thân hắn không biết Linh Lung hải là gì, nhưng bởi vì một số bước của hội trường đấu giá, Diệp Thiên Dật nghe rõ ràng thảo luận của người xung quanh, vì vậy cô gái này là ai Diệp Thiên Dật cũng biết.
“Thì ra là vậy, có chuyện gì sao?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
Lam Băng Tâm nhìn Lâm Nhược Nhược đứng ở đó không biết nên làm như nào mới tốt.
Nhìn có vẻ... hình như tạm được?
Nhìn nàng có vẻ sẽ sống không tồi.
Chỉ là nói, nàng chắc chắn sẽ trở thành nha hoàn làm ấm giường trên giường người đàn ông này! Không thoát được, hễ là đi theo một người đàn ông, chắc chắn sẽ không thoát được điều này, nhưng mà có cách gì chứ?
Đây là điều không thể thay đổi, chỉ cần có thể đối xử với nàng hơi tốt một chút, đã được tính là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.
“Có chút chuyện, hi vọng chúng ta có thể nói chuyện riêng?”
“Huyết Thần Thạch?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Không!”
Lam Băng Tâm lắc lắc đầu.
Việc này trái lại khiến Diệp Thiên Dật rất kinh ngạc.
Không phải vì Huyết Thần Thạch? Vậy còn có thể là vì cái gì chứ?
Diệp Thiên Dật nhìn Lâm Nhược Nhược, nàng hiểu ý, sau đó hơi cúi người rồi đi ra, đã đi đến cửa.
“Các ngươi cũng ra ngoài trước đi.”
Lam Băng Tâm nói với nha hoàn của nàng và lão giả kia.
“Cô chủ...”
Lão giả kia nhắc nhở một tiếng.
“Ừm, không sao.”
“Được!”
Sau đó bọn họ cũng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Lam Băng Tâm và Diệp Thiên Dật.
“Mời Lam cô nương nói.”
Diệp Thiên Dật vào thẳng vấn đề chính.
Cho dù cô gái này rất tuyệt, có thể nói là siêu cấp siêu cấp xinh đẹp, nhưng Diệp Thiên Dật cũng không hứng thú!
Ở Minh Giới này, Diệp Thiên Dật không muốn nảy sinh ra quan hệ quá sâu với bất kì người nào! Hắn sẽ rất khó chịu.
“Ngươi không giới thiệu qua bản thân một chút sao?”
Lam Băng Tâm hỏi.
Không phải nàng để ý cái này, cái nàng để ý không phải cái này, mà cái nàng để ý là, nàng còn không biết thân phận người này rốt cuộc là gì, có những chuyện nàng không tiện nói ra.
Vì vậy nàng muốn hỏi thử, xem có thể biết hắn là ai hay không.
“Diệp Thiên Dật.”
Diệp Thiên Dật nói.
Chưa từng nghe nói.
“Có thể nói cụ thể hơn không? Bởi vì chuyện tiếp theo chúng ta nói có thể... ngươi sẽ vô cùng hứng thú.”
Diệp Thiên Dật: “...”
Ồ?
Thứ gì vậy?
Nàng biết mình như thế nào? Còn có thể nói mình sẽ vô cùng hứng thú?
“Ngươi chắc chắn?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Chắc chắn!”
Nàng gật gật đầu.
Sau đó Diệp Thiên Dật hỏi: “Ngươi muốn ta nói cái gì? Thân phận của ta? Ta chỉ có thể nói, một mình ta.”
“Một mình sao.”
Lam Băng Tâm hơi hơi trầm ngâm.
Nàng không thể chắc chắn Diệp Thiên Dật nói là thật hay giả, thật sự không có cách xác định.
Vì vậy, có những chuyện, nàng cũng không thể nói tuyệt đối như vậy.
“Ngươi chắc chắn rất hứng thú với Linh Hồn Pháp Tắc?”
Diệp Thiên Dật: “...”
Chết tiệt!?
Nàng đến vì Linh Hồn Pháp Tắc?
Hay là, thật ra chỉ là vì nghĩ biện pháp muốn cuộn giấy da dê kia của mình?
“Đó là tất nhiên, Pháp Tắc ai không hứng thú chứ? Không hứng thú ta sẽ đấu giá cuộn giấy da dê này sao?” Diệp Thiên Dật mỉm cười nói.
Lam Băng Tâm ngồi xuống, nhìn Diệp Thiên Dật, nói: “Vậy có lẽ ngươi cũng biết, Minh Thần điện có một tấm chứ?”
Diệp Thiên Dật gật gật đầu.
“Hai tấm còn lại thì không ai biết, vì vậy, trong tay ngươi hẳn là cũng có một tấm?”
Diệp Thiên Dật nhìn nàng.
“Tại sao hỏi như vậy?”
“Liều lĩnh trở mặt với Thiên Hoàng Cung cũng muốn đấu giá cuộn giấy da dê này, đồng thời trong lòng cũng rõ ràng, thứ này ở trong tay các hạ, chắc chắn sẽ dẫn đến ám sát của một số người, nhưng ngươi vẫn đấu giá, không chỉ là ta, mọi người đều sẽ có cách nghĩ này, đó chính là trong tay các hạ cũng có một tấm, vì vậy mới nghĩ cách, thậm chí liều lĩnh với nguy cơ lớn như vậy để đấu giá tấm này.”
Diệp Thiên Dật: “...”
Có gì nói nấy, nàng nói hình như cũng rất có lí.
Nhưng thật ra thật sự không phải!
Dùng logic bình thường, bọn họ nghĩ đều không có vấn đề gì, hơn nữa logic vô cùng ăn khớp, nhưng Diệp Thiên Dật chính là một người không làm việc theo lẽ thường vậy đấy.
“Vì vậy Lam cô nương muốn nói gì?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Ta muốn nói, có lẽ chúng ta có thể hợp tác!”
“Ồ?”
Diệp Thiên Dật nhíu mày.
“Cuộn giấy da dê thứ 4, ta có một ít manh mối.”
Nàng đương nhiên không thể nói rõ với Diệp Thiên Dật là tấm thứ 4 đang nằm trong tay mình, nàng không thể nào nói, trừ phi nàng tuyệt đối tin tưởng Diệp Thiên Dật, nhưng chuyện này là không thể.
Diệp Thiên Dật: “...”
Nói như vậy, thật ra 3 miếng trong 4 miếng đều...
Nhưng...
Cũng không có tác dụng.
“Đáng tiếc.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Đáng tiếc cái gì?”
Lam Băng Tâm hỏi Diệp Thiên Dật.
“Đáng tiếc là, trên người ta quả thật không có cuộn giấy da dê thứ 3.” Diệp Thiên Dật nói.
“Hả?”
Mắt Lam Băng Tâm nhìn Diệp Thiên Dật.
Nàng cảm thấy lời nói của hắn thật khó tin.
Nhưng...
Nghĩ cẩn thận, nếu như hắn thật sự có hai tấm, biết nàng có một tấm, biết Minh Thần Điện có một tấm, vậy thì đủ cả rồi, chuyện này chỉ có bọn họ biết, theo lí hắn sẽ nói, lẽ nào...
Hắn cảnh giác như vậy? Cảm thấy mình đang thăm dò hắn?