Họ bước vào phòng và sau đó không kìm được sự phấn khích.
"Đẹp quá đi."
Liễu Thiển Thiển há to miệng nhìn căn nhà được trang hoàng lộng lẫy.
“Có tâm quá rồi.” Thi Gia Nhất nói với Diệp Thiên Dật với một nụ cười.
Nàng cảm thấy Diệp Thiên Dật đã sắp xếp, một vị cao thủ như Mộ Thiên Tuyết làm gì có tâm tình nhàn nhã đi trang trí phòng như vậy chứ?
“Ta không phải là người bố trí mấy thứ này đâu.” Diệp Thiên Dật nhún vai.
Họ ngạc nhiên nhìn Mộ Thiên Tuyết.
"Cảm ơn cô Mộ."
Thi Gia Nhất ngọt ngào hét lên.
Mộ Thiên Tuyết không có biểu cảm gì đặc biệt, thay vào đó, nàng ấy hỏi với vẻ đề phòng, "Khi nào thì chúng ta nấu ăn?"
Chà, nàng ấy thực sự bị ám ảnh bởi việc nấu nướng và nấu những món ăn ngon. Sao mà nàng lại cảm thấy nàng mãn nguyện hơn cả khi được thăng cấp nữa chứ?
"Nè chị Mộ, chị nghỉ ngơi đi, ta nấu cho."
Bạch Hàn Tuyết nói.
“Không, ta thích nấu mà.” Mộ Thiên Tuyết thẳng thừng trả lời.
“Vậy chúng ta sẽ cùng nhau làm.” Liễu Khuynh Ngữ nhẹ nhàng nói.
“Này này này, cô Liễu, nàng là khách, làm sao lại để nàng phải xuống bếp được.” Thi Gia Nhất vội nói.
Liễu Khuynh Ngữ khẽ cười: "Không sao, mọi người đều là bạn bè mà, đừng khách sáo như vậy."
"Đừng nói vậy. Nếu chị Liễu nói vậy, sẽ có người không khách khí đâu." Họa Thủy liếc nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật cười toe toét: "Làm đi làm đi? Ta cũng muốn nếm thử tài nấu ăn của Liễu mỹ nhân."
“Được.” Liễu Khuynh Ngữ gật đầu.
"A? Đây là bánh gì vậy, đẹp quá."
Liễu Khuynh Ngữ nhìn chiếc bánh trên bàn.
"Chuẩn bị cho mọi người đấy, nó rất giàu axit deoxyribonucleic."
Diệp Thiên Dật khóe miệng nhếch lên.
"Đó là đường, còn nói cái gì axit deoxyrubonucleic, học cho lắm vào"
Họa Thủy nói.
"Đó là axit deoxyribonucleic."
Sau đó họ bị hấp dẫn bởi món bánh phương tâm ám hứa này, Bạch Hàn Tuyết đã ăn nó rồi, mùi vị rất kỳ lạ.
"Anh Diệp, chúng ta ăn được không?"
Liễu Thiển Thiển hỏi đầy mong đợi.
"Đương nhiên, ta đã nói là chuẩn bị cho các ngươi mà."
“Cảm ơn.” Sau đó nàng gắp một miếng đưa lên miệng, hít lấy hít để bằng cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn.
Nó có mùi rất lạ... sao có thể như thế này? Sau đó, nàng ấy cắn một miếng.
"Ngon không?"
Họa Thủy cũng cầm một cái và hỏi đầy vẻ chờ đợi.
"Chà... không hẳn là ngon lắm, nhưng ta chưa từng nếm qua mùi vị này bao giờ, vị rất lạ."
"Ting ... độ thiện cảm của Liễu Thiển Thiển với ngươi +30."
"Ta cũng thử."
Sau đó các cô gái lần lượt nếm thử.
"Ting ... độ thiện cảm của Liễu Khuynh Ngư với ngươi +30."
"Ting ... độ thiện cảm của Thi Gia Nhất Dành với ngươi +30."
Diệp Thiên Dật nở một nụ cười hài lòng. Mức độ thiện cảm của họ đối với bản thân không hề thấp. Cộng thêm 30 điểm này vào cũng phải khoảng năm mươi. Mức độ thiện cảm là khoảng năm mươi? Có lẽ nó biểu thị mức độ thiện cảm của nàng dẫn đến khả năng thành công khi hắn tỏ tình, nhưng thành công trong việc tỏ tình không chỉ đòi hỏi sự thiện cảm, mà còn phụ thuộc vào cảm xúc và bầu không khí nữa.
Khi những cô gái ăn chiếc bánh này, họ có thể sẽ rất vui vẻ trong đêm nay!
Bản thân họ cũng không nhận thấy sự thích thú của họ đối với Diệp Thiên Dật tăng lên, nhưng nếu như trước kia, Diệp Thiên Dật "vô tình" chạm vào đùi của Liễu Khuynh Ngữ, nàng ấy có thể sẽ cau mày, nhưng bây giờ thì có nhiều khả năng là ngay lập tức đỏ mặt……
Là một người đàn ông, một người đàn ông truyền cảm hứng và trở thành niềm ghen tị của tất cả những người đàn ông khác, Diệp Thiên Dật bộc lộ hắn có một điều ước, đó là ở cùng họ vào đêm nay.
"Không ngon, không ngon."
Thi Gia Nhất lắc đầu.
“Cũng được mà.” Mộ Thiên Tuyết cắn một miếng nữa.
"Có vẻ như chiếc bánh này sẽ ngon hơn khi ngươi càng ăn nó. Ban đầu nó không ngon lắm, nhưng khi ngươi ăn nó, dường như càng ăn càng thích cái hương vị này ngập trong miệng." Họa Thủy nói.
Diệp Thiên Dật nén một nụ cười.
Chẳng lẽ các cô gái thực sự thích hương vị này? Dù sao thì Mộ Thiên Tuyết chắc chắn thích, hehe ...
"Nấu cơm thôi nấu cơm thôi, tối nay mọi người muốn chơi cái gì?"
Thi Gia Nhất hỏi khi nàng sắp xếp nguyên liệu để nấu.
“Đánh bài.” Diệp Thiên Dật mỉm cười.
"Bảy người làm sao đánh được bài?"
"Hai lá hoặc ba lá."
Liễu Thiển Thiển gật đầu; "Không sao, đã lâu không chơi rồi, tối nay muốn chơi thật vui."
"Đừng điên quá là được" Liễu Khuynh Ngữ, thân làm chị gái nhẹ nhàng nói.
"Không đâu." Sau đó Liễu Thiển Thiển nhìn Diệp Thiên Dật.
Chà! Diệp Thiên Dật càng nhìn càng đẹp trai, thực sự rất đẹp trai.
"Anh Diệp, uống rượu được không?"
Đôi mắt của Diệp Thiên Dật đột nhiên sáng lên.
Ối giời! Cô gái này cứ như là đi guốc trong bụng hắn ấy, đang lo lắng không biết làm sao có thể làm cho bọn họ uống rượu, dù sao thì bất kể cao quý đến đâu, lạnh lùng hay là đoan chính, chỉ cần uống vào là choáng váng, sau đó hằng vạn bông hoa đều bung nở thật sảng khoái, biết đâu lại chiếm được tiện nghi của tiên nữ, hehe ...
"Cha nói rằng ngươi không được phép uống rượu ở bên ngoài, hơn nữa ngươi cũng chưa từng uống rượu."
Liễu Khuynh Ngữ giảng giải.
"Nhưng mọi người đều là bạn bè mà, cũng không có kẻ xấu. Hôm nay là tiệc sinh nhật của chị Thi và chị Họa Thủy. Mọi người ai cũng nói nếu muốn vui vẻ thì phải uống rượu." Liễu Thiển Thiển nói một cách rất hiểu biết.
Diệp Thiên Dật trong lòng rất vui vẻ, Liễu Thiển Thiển cảm giác như một ông anh rể Bạch Thiên Hạo thứ hai vậy, đúng vậy, hắn đã có được một trợ thủ đắc lực.
Nhưng mà Liễu Thiển Thiển này lại được nhà họ Liễu che chở rất tốt, tuy là ngôi sao lớn, nhưng nàng ấy lại thuần khiết và đơn thuần như tờ giấy trắng vậy, giống như một ngôi sao bé nhỏ, chẳng qua ngôi sao bé nhỏ lại quá yếu ớt, mà nàng ấy lại không yếu như vậy.
Nếu có Diệp Tiên Nhi và Tinh Bảo Bảo ở đây, thì đây thực sự là một bức tranh hoàn hảo.
"Ai nói không có người xấu? Người xấu nhất của Đế quốc Thiên Thủy đang ở đây." Thi Gia Nhất chỉ vào Diệp Thiên Dật và nói.
Diệp Thiên Dật; "..."
"Anh Diệp, những gì mấy người đó nói trong hội thơ là sự thật sao?"
Liễu Khuynh Ngữ hỏi Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật sờ sờ mũi của mình.
"Đúng vậy."
Liễu Khuynh Ngữ: "..."
Liễu Thiển Thiển: "..."
Bất giác lùi lại một bước ...
Không đúng, không đúng, không đúng, cho dù đúng, nhưng tại sao xung quanh một người như vậy lại có nhiều cô gái xinh đẹp và nổi bật xây quanh hắn vậy? Vậy thì hắn ta nhất định phải rất hấp dẫn, vì đẹp trai sao?
Chà, đẹp trai thật! Nhưng không phải lúc nào các cô gái cũng bị hấp dẫn bởi các anh chàng đẹp trai mà, nhưng lại cứ cảm thấy hắn ta không nguy hiểm.
“Nhưng bây giờ ta tốt hơn rồi, tin hay không thì tùy.” Diệp Thiên Dật nhún vai.
“Ta tin điều đó!” Liễu Thiển Thiển gật đầu liên tục.
Thi Gia Nhất bí mật ray ray huyệt thái dương của mình, dù sao nàng cũng không tin, vì nàng cũng là một trong những nạn nhân, mặc dù nàng không hoàn toàn là nạn nhân nhưng tên Diệp Thiên Dật này dù đã hẹn hò với Bạch Hàn Tuyết nhưng vẫn cứ chọc ghẹo nàng, nàng biết rất rõ nhưng…tại sao nàng vẫn nghĩ rằng Diệp Thiên Dật rất thú vị!
Ahhhhh! Chẳng lẽ Thi Gia Nhất ta cũng là một người chỉ biết nhìn mặt sao?
Được rồi, thực sự! Mọi người trên thế giới này chẳng phải đều như vậy sao? Khuôn mặt ưa nhìn, kiểu gì cũng gây ấn tượng hơn nửa rồi.
“Ta cũng tin anh Diệp không phải loại người như vậy, ít nhất không phải bây giờ.” Liễu Khuynh Ngữ tin vào niềm tin của mình.
Diệp Thiên Dật sờ sờ lên chóp mũi của mình.
Có vẻ như đẹp trai thực sự tốt.
"Vậy thì uống đi, chẳng qua mọi người ai cũng là võ giả, linh lực có thể hòa tan nồng độ cồn của rượu. Uống rượu là uống đến khi chóng mặt, dùng linh lực để hòa tan thì có khác gì uống nước? Nếu các ngươi đồng ý thì ta đi mua rượu, nếu dùng linh lực hòa tan rượu thì phạt uống một ly đi. ”Diệp Thiên Dật nói.
"Uống, nhất định uống."
Liễu Khuynh Ngữ gật đầu: "Vậy thì uống đi. Hôm nay quả nhiên là một ngày đặc biệt."
“Các người thì sao?” Diệp Thiên Dật nhìn Thi Gia Nhất và những người khác.
“Uống thì uống.” Thi Gia Nhất nhún vai, sau đó Diệp Thiên Dật lại nhìn Mộ Thiên Tuyết.
Mộ Thiên Tuyết gật đầu.
“Vậy thì ta sẽ đi mua, bia, rượu vang đỏ và rượu vang trắng ta đều mua!” Sau đó Diệp Thiên Dật vui vẻ chạy ra ngoài!
Tối nay, hắn ta sẽ được chạm vào ...
Hạnh phúc quá đi!
Những cô gái luôn có linh cảm không tốt, nhưng nghĩ lại, mọi người đều ở cạnh nhau, Diệp Thiên Dật có thể làm gì chứ? Cứ yên tâm đi.