Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1930 - Chương 1929: Ngươi Hiểu Cảm Giác Mất Đi Tất Cả

Chương 1929: Ngươi hiểu cảm giác mất đi tất cả
Chương 1929: Ngươi hiểu cảm giác mất đi tất cả

Chính là...

Loại Tướng quân này, ngươi làm sao có thể không yên tâm?

Bây giờ rất thiếu người, nhưng...

Nàng cũng vẫn kiến nghị một số tướng sĩ gần một năm về hưu, đi nhận ngôi nhà thuộc về bọn họ, yên tâm sinh sống!

“Các vị, rượu có thể uống, nhưng mỗi người nhiều nhất một ly, hiểu chưa?”

“Rõ!”

m thanh như sấm truyền đến.

Sau đó Thượng Quan Vũ đi đến bên Diệp Thiên Dật bọn họ đang ngồi trên đất.

“Tướng quân! Mời!”

Những tướng sĩ bên cạnh lần lượt đứng lên.

“Ngồi xuống đi.”

“Rõ!”

“Mọi người cứ tự nhiên đi, không cần dè dặt!”

“Rõ! Tướng quân!”

“Trên chiến trường này vẫn có thể uống rượu... quy tắc này của Thượng Quan Tướng quân khiến ta hơi kinh ngạc.”

Diệp Thiên Dật nói.

Thượng Quan Vũ nhấp một ngụm rượu sau đó quay thịt nướng trong lửa, nói: “Đúng vậy, nhưng có lúc uống một chút rượu ngược lại có lợi, không uống say là được, chỉ cho mỗi người bọn họ uống một ly nhỏ như vậy.”

“Cũng đúng.”

Diệp Thiên Dật gật đầu.

“Chủ yếu là vậy.”

Một sĩ quan bên cạnh cười nói: “Cái chính là, Tướng quân đã nói uống nhiều nhất 1 ly, chúng ta tuyệt đối không có ai sẽ uống nhiều hơn một ngụm.”

Diệp Thiên Dật gật đầu.

Có lẽ cũng là bởi vì như vậy, uống rượu mới không hỏng việc, bởi vì bọn họ có đủ tin tưởng Thượng Quan Vũ, cũng nghe theo mệnh lệnh của Thượng Quan Vũ.

Đây mới là một Tướng quân lợi hại.

“Quy tắc là chết, người mới là sống, ở trong chiến trường, trong quân đội, thật ra chỉ cần quy tắc chết, nhưng có lẽ ta sẽ cảm thấy, có những quy tắc quả là quá nghiêm khắc, hơi nghiêm khắc quả thật là chuyện tốt, nhưng nếu như hơi thả lỏng quy tắc nghiêm khắc này một chút, đồng thời sẽ không xảy ra ảnh hưởng không tốt gì, ta cảm thấy chưa hắn là không thể được.”

Thượng Quan Vũ nói.

Diệp Thiên Dật gật đầu: “Quả thật vậy.”

“Quân đội lúc đầu của ngươi là như thế nào?”

Nàng tuỳ ý hỏi Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật: “...”

“Ta nói này Thượng Quan Tướng quân, ngươi đột nhiên gài ta như vậy có phải hơi khác thường rồi không?”

Diệp Thiên Dật không nhịn nổi cười.

“Hỏi quen rồi.” Thượng Quan Vũ như không có gì lạnh lùng nói.

Sau đó nàng đảo mắt một vòng, nói to: “Ăn nhiều một chút, có thể rất nhanh sẽ phải đánh trận rồi!”

“Vâng, Tướng quân!”

“Chuyện này, theo cách nghĩ của ngươi, ngươi cảm thấy làm thế nào mới là tốt nhất?”

Thượng Quan Vũ vừa ăn một miếng thịt vừa hỏi Diệp Thiên Dật, chỉ là nói mà không nhìn Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật biết Thượng Quan Vũ đang hỏi gì.

“Cách nghĩ của ta, Thượng Quan Tướng quân đã làm rồi, dùng không gian kiềm chế không gian, ít nhất có thể đủ thời gian cho chúng ta đi làm một số chuyện, ít nhất có thể đảm bảo, sau khi những người kia xuất hiện, không phải trực tiếp đến biên cảnh của Đế quốc Lâm Phong, mà tối thiểu còn có khoảng cách 50km!”

Diệp Thiên Dật nói.

“Đây chính là cách nghĩ của ngươi?”

Diệp Thiên Dật nói: “Có lẽ ta cũng sẽ làm như vậy, nhưng nếu như hỏi ta nghiêng về cách làm nào hơn, lựa chọn của ta là...”

Diệp Thiên Dật chỉ phương Bắc: “Tiêu diệt bọn chúng.”

Mắt Thượng Quan Vũ không để ý hơi nheo lại.

“Nhưng ngươi không biết, tuỳ tiện ra tay rất có thể huỷ diệt vô số sinh mệnh, thậm chí là Đế quốc Lâm Phong?”

Thượng Quan Vũ hỏi một câu.

Chính là nàng cảm thấy...

Người này có phải đang cố ý xúi giục nàng đi tấn công, sau đó mắc lừa!

Nàng cũng biết, những người của Đế quốc Thần Phong này chỉ dựng trại đóng quân ở đó, rất khác thường không tấn công cũng không làm gì, quả thật là khiến người khác không yên! Diệt trừ bọn chúng quả thật là tốt nhất!

Nếu như muốn nói làm vậy bên nào sẽ có lợi hơn, rõ ràng, đây là Đế quốc Lâm Phong bọn họ, kiểu gì họ cũng đánh được, đại quân của Đế quốc Thần Phong mới là không nổi!

Nhưng đơn giản là có một loại cảm giác không thoải mái!

“Phải! Nhưng có lúc không nhất thiết cần nhiều người, ước chừng bọn chúng cũng chỉ có chừng trăm vạn, có lẽ sẽ có cách gì có thể khiến chúng ta không hao tổn một binh một tốt tiêu diệt bọn chúng, ép bọn chúng lui quân!”

“Ha ha ha, đương nhiên có, bắn một tên lửa gì đó là được rồi, hoặc là để một đám cường giả đỉnh cấp đến, giải phóng đại chiêu đỉnh cấp san bằng bọn họ, đáng tiếc không làm được.”

Có một người cười nói.

Phải, bởi vì tên lửa gì đó thì không được dùng, cho dù có thể, cường giả người ta cũng có thể nhẹ nhàng ngăn lại, thậm chí trả lại cho ngươi!

Đại chiêu của cường giả, vậy cường giả giống vậy của người ta cũng có thể ngăn lại.

Hơn nữa, trăm vạn người, đó là bao nhiêu chứ, đó có bao nhiêu chiến tuyến dài dằng dặc chứ, ngươi có cảnh giới gì, đại chiêu gì mới có thể làm được đây?

Vì vậy, cũng không sát với thực tế.

Diệp Thiên Dật gật đầu: “Cũng đúng ha.”

Nhưng mà hắn có cách, chỉ là tạm thời không nói mà thôi.

Đề tài này cũng rất nhanh đã kết thúc.

“Tướng quân, kính ngươi một ly!”

Một vị sĩ quan cung kính nói.

“Còn một ly?”

Thượng Quan Vũ lườm hắn.

“Ha ha ha, là một ngụm, một ngụm!”

Sau đó Thượng Quan Vũ kính hắn một chút.

“Tướng quân, ta đến đây cũng đã 2 tháng rồi, lúc bắt đầu hoàn toàn là vì một thân một mình, đơn giản là làm thêm, cũng không biết đời này lúc nào mới có thể có một ngôi nhà, nhưng ở đây, một năm đã có thể có nhà rồi, còn có thể có một khoản Minh Thần điểm sống qua ngày, mặc dù ta biết muốn sống sót ở trên chiến trường 1 năm không dễ dàng, nhưng ta có thể ôm hi vọng mình sẽ gặp may mắn.”

Thượng Quan Vũ gật đầu.

“Ừm, rất nhiều người cơ bản đều là vậy.”

“Nhưng ta bây giờ không phải thế nữa, bây giờ từ trong lòng ta thật sự muốn đi chiến đấu, muốn đi thăng cấp mình, cho dù là đã đến kì hạn 1 năm, ta có may mắn sống tiếp, ta vẫn muốn tiếp tục chiến đấu!”

“Phải! Ta cũng vậy!”

“Còn có ta còn có ta! Từ trước đến nay ta chưa từng thấy một vị Tướng quân nào đến thời gian nhất định sẽ đề nghị chúng ta rút khỏi quân đội, Tướng quân, ngươi thật sự xem chúng ta là anh em, ngươi cũng thật sự xem mạng của chúng ta là một sinh mạng rõ ràng mà đối xử.”

“...”

“Đều là sinh mạng, có cái gì không giống nhau chứ?”

Thượng Quan Vũ hỏi.

“Phải, Tướng quân, có một vấn đề, thật ra mọi người đều rất muốn biết, chỉ là thật lòng không có cơ hội hỏi, bây giờ Tướng quân cùng ngồi ở đây với chúng ta, ta muốn hỏi thử.”

“Hỏi.”

“Tướng quân, ngươi là một cô gái, xinh đẹp như vậy, thực lực lại mạnh, theo lí mà nói, dựa vào năng lực của ngươi, ít nhất Thất Trọng Thiên này, nơi nào, thế lực nào không xem ngươi giống như bảo bối mà lôi kéo, nhưng tại sao ngươi lại cứ tham gia quân đội? Ngươi hình như cũng không có quan hệ đặc biệt gì với Đế vương của chúng ta mà? Chúng ta cảm thấy không hiểu nổi, là cái gì khiến Tướng quân ngươi đi lên con đường này?”

Bọn họ tò mò hỏi.

Tại sao lại lựa chọn dấn thân vào chiến đấu?

Nàng hít sâu một hơi.

“Trên thế giới này, các ngươi còn người thân không?” Thượng Quan Vũ hỏi.

“Tướng quân, mọi người chúng ta nếu đã vào quân đội, trên cơ bản là đã không còn gì bận tâm trên thế giới này nữa rồi.”

Một người nói.

“Từ khi hai Đế quốc vẫn là một, người thân của ta đều bị bắt buộc sung quân, thậm chí em trai thân thể yếu đuối nhiều bệnh của ta, đồ mười mấy cân đều không vác được, nó như vậy cũng phải lên chiến trường, sớm đã chết rồi.”

Thượng Quan Vũ nhìn ngôi sao đằng xa, lẩm bẩm: “Vì vậy, các ngươi hiểu cảm giác mất đi tất cả, cũng chắc chắn biết nguyên nhân ta tham gia chiến đấu.”

Bình Luận (0)
Comment